Sau Khi Nhiệm Vụ Thất Bại, Tôi Giả Chết Thoát Thân

Chương 21



Editor: Stop

***

Độ Niệm cầm ô đứng bên kia đường, lặng lẽ quan sát động tác gảy đàn guitar của thanh niên.

Mặc dù bị ngăn cách bởi một tấm màn mưa, nhưng không cần 62 nhắc nhở, y vẫn có thể nhận ra thanh niên này chính là Thịnh Văn Nhiên, nam phụ y từng thấy trên TV.

Chỉ là Thịnh Văn Nhiên trước mặt dường như hoàn toàn khác với Thịnh Văn Nhiên tinh thần phấn chấn trên TV lần trước.

Trong sách Thịnh Văn Nhiên không có nhiều cảnh, chỉ khi nữ chính cần Thịnh Văn Nhiên mới được tác giả kéo ra ngoài đi dạo, ngay cả phục bút về danh tính của Thịnh Văn Nhiên, về sau cũng không được tiết lộ.

Độ Niệm không biết nhiều về cậu, chỉ biết thân phận bề ngoài của cậu là ca sĩ quán bar, cuối cùng còn lặng yên không động tĩnh mà tự sát.

Nếu muốn cứu một người có ý định tự tử, rõ ràng chỉ ở bên cạnh người đó là chưa đủ, mà còn cần phải làm cho ý nghĩ tự tử của người đó hoàn toàn biến mất.

Độ Niệm thở dài trong lòng. Ai có thể ngờ rằng một người có vẻ ngoài như ánh mặt trời lại có suy nghĩ như vậy trong lòng, khó trách xung quanh Thịnh Văn Nhiên không ai có thể kéo cậu một cái.

Bất tri bất giác, hình tượng Thịnh Văn Nhiên trong lòng Độ Niệm đã trở thành một đứa trẻ đáng thương, bề ngoài giả vờ mạnh mẽ nhưng nội tâm lại yếu ớt.

Tuy rằng kế hoạch ban đầu của y là sau một thời gian nữa mới đi tìm Thịnh Văn Nhiên, nhưng bây giờ đã gặp được cậu, không bằng sớm chút bắt đầu nhiệm vụ.

Độ Niệm xách đồ ăn vừa mua ở siêu thị, che ô đi qua đường, đi đến chỗ Thịnh Văn Nhiên.

Mưa còn nặng hạt hơn trước, chiếc ô trên đầu Thịnh Văn Nhiên chỉ che được cây đàn, bản thân cậu rất nhanh bị mưa làm ướt mất nửa người.

Cùng với tiếng mưa, bản nhạc Thịnh Văn Nhiên đàn cũng có chút u sầu.

Giống như một chú chó lớn u buồn bị xối ướt.

Độ Niệm lấy ví ra, lục lọi mấy tờ tiền.

Khi khúc nhạc kết thúc, y cũng đã tìm thấy một tờ tiền mệnh giá lớn trong ví, cúi xuống đặt vào hộp đàn guitar của Thịnh Văn Nhiên.

Thịnh Văn Nhiên nhìn thấy một bàn tay xinh đẹp xuất hiện trong tầm mắt của mình, cậu hơi sửng sốt, cảm ơn Độ Niệm bằng tiếng Anh tiêu chuẩn ưu nhã, sau đó ngẩng đầu lên.

Sau khi thấy rõ bộ dáng của Độ Niệm, Thịnh Văn Nhiên lại sửng sốt.

Cơn mưa khiến tầm nhìn của cậu không rõ ràng, nhưng vẫn có thể thấy dáng vẻ môi hồng răng trắng của người dưới tán ô, vì quá đẹp nên đứng trong màn mưa lại giống như thần tiên hạ phàm.

Độ Niệm đưa ô về phía trước giúp Thịnh Văn Nhiên che mưa. Nhìn bộ dạng sửng sốt của Thịnh Văn Nhiên, y ngẫm nghĩ rồi khen một câu: “Nghe rất hay.”

Thịnh Văn Nhiên vội vàng chớp mắt, đôi tai đỏ hồng, lại nói cảm ơn.

Cậu dùng ngón tay vuốt ve dây đàn, cảm thấy bản nhạc mình vừa chơi quá buồn bã, có chút không hài lòng.

Làm sao một người đẹp như thế lại có thể nghe cậu chơi một bản nhạc buồn bã như vậy?

Những ngón tay thon dài của cậu gảy dây đàn guitar vài lần, một giai điệu vui tươi hơn trước rất nhiều vang lên, kết hợp với tiếng mưa lại là một khúc nhạc đặc sắc.

Độ Niệm không biết vì sao Thịnh Văn Nhiên đột nhiên không còn là thiếu niên u sầu nữa, y lặng lẽ che ô cho Thịnh Văn Nhiên, nghe cậu đàn xong bản nhạc.

Khi giai điệu kết thúc, y mới mở miệng: “Em có muốn đi theo anh không?”

Đàn guitar đột nhiên phát ra tạp âm nặng nề, tựa như chủ nhân cây đàn bị giật mình.

Thịnh Văn Nhiên ngơ ngác ngẩng đầu, cho rằng mình nghe nhầm.

Theo kinh nghiệm ít ỏi của cậu, ý nghĩa của câu này nếu không phải là bắt cóc lừa bán, thì chính là muốn bao dưỡng cậu.

Loại trừ khả năng thứ nhất, khả năng thứ hai cũng khiến Thịnh Văn Nhiên cảm thấy khó tin.

Người đẹp như vậy, sao lại cần bao dưỡng người khác? Không phải chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, sẽ có rất nhiều người tranh giành ở bên cạnh y sao?

Hơn nữa nhìn cách ăn mặc của người này cũng không giống người đi bao dưỡng người khác, có kim chủ nào lại xách theo đồ ăn ở đầu đường chọn tiểu tình nhân?

Trong đầu Thịnh Văn Nhiên hiện lên nhiều suy đoán khác nhau, nhưng cuối cùng cậu vẫn kiên định với ý nghĩ của chính mình. Cho dù phải lưu lạc ngoài đường, cho dù kim chủ đẹp như thần tiên, cậu cũng tuyệt đối không đắm chìm trong truỵ lạc.

Độ Niệm vừa nói xong lời này, cũng nhận ra có gì đó không đúng, y dừng lại một chút rồi nói: “Bạn anh ở trong nước đang cần một ca sĩ quán bar, anh nghĩ em rất thích hợp.”

Lúc vẫn còn làm việc ở Điêu Tàn, quả thực ông chủ đã có ý định tìm một ca sĩ cho quán bar nhưng mãi vẫn chưa tìm được người phù hợp.

Thịnh Văn Nhiên lại ngẩn ra, lúc này mới biết Độ Niệm không có cái ý nghĩ kia.

Cậu nhất thời xấu hổ, lại bị lời nói của Độ Niệm đả động. Trong thời gian ở nước S, cậu đã làm ca sĩ dự bị ở nhiều quán bar khác nhau, khi không có quán bar nào cần, cậu gần như không có thu nhập.

Thịnh Văn Nhiên do dự hỏi: “Vậy anh bảo em đi theo anh là…?”

Độ Niệm vừa rồi nói ra câu đó, là vì 62 nói với y rằng cuộc sống của Thịnh Văn Nhiên ở nước S không tốt lắm. Vào buổi tối, tình huống tốt thì cậu có thể ngủ trong quán bar một đêm, nếu tình huống xấu thì cậu phải ngủ dưới gầm cầu, cho nên y muốn đưa Thịnh Văn Nhiên về sống chung trong căn phòng thuê của mình.

Y suy nghĩ một lúc rồi bịa ra một lý do: “Nếu anh là người giới thiệu em, thì anh phải chịu trách nhiệm với em.”

Thịnh Văn Nhiên bừng tỉnh đại ngộ.

Cậu từng nghe nói rằng một số ca sĩ quán bar sẽ có người quản lý, chắc ý của anh ấy là như vậy.

Chiếc ô của Độ Niệm vẫn luôn nghiêng về phía Thịnh Văn Nhiên, vài hạt mưa rơi vào gáy y, khiến y khẽ rùng mình vì lạnh. Nhưng y vẫn không nhúc nhích, chỉ chờ đợi câu trả lời của Thịnh Văn Nhiên.

Một lúc sau, Thịnh Văn Nhiên mím môi, vẫn từ chối y: “Tạm thời em không có ý định về nước.”

Độ Niệm cũng không ôm bao nhiêu hi vọng, chỉ “Ừm” một tiếng, che ô lại trên đầu, dự định lần sau sẽ nghĩ biện pháp khác.

Thịnh Văn Nhiên nhìn thấy lông mi dính hơi nước của y khẽ chớp, trong lòng cũng ngứa ngáy, vội vàng hạ tầm mắt xuống.

Lần này cậu lại nhìn thấy đồ ăn trên tay Độ Niệm.

Trong chiếc túi trong suốt có không ít rau và thịt, còn có bánh mì nướng mua cho bữa sáng.

Thịnh Văn Nhiên nuốt nước bọt, ôm chặt cây đàn guitar hơn.

Lúc Độ Niệm đang định xoay người rời đi, lại nghe Thịnh Văn Nhiên hỏi: “Anh chịu trách nhiệm với em, là bao gồm cả ăn ở sao?”

Độ Niệm sửng sốt một chút, sau đó gật đầu: “Đương nhiên.”

Sau đó y liền thấy Thịnh Văn Nhiên động tác nhanh chóng đặt guitar vào hộp đựng đàn rồi đứng dậy.

Độ Niệm còn chưa kịp phản ứng, đã nghe Thịnh Văn Nhiên nói: “Em đi theo anh.”

Như vậy liền đồng ý rồi?

Độ Niệm không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy, dừng một chút mới nói: “Được.”

Thịnh Văn Nhiên giúp y cầm đồ ăn trên tay, cõng cây đàn guitar trên lưng rồi đi theo y về nhà.

Độ Niệm quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt lấp lánh của Thịnh Văn Nhiên, cậu thấy y quay đầu lại nhìn, liền cười với y một cái.

Sao lại có cảm giác như nhặt được một chú chó lớn bị bỏ rơi trên đường?

Ý nghĩ kỳ quái này hiện lên trong đầu Độ Niêm, lại bị y đè xuống.

Hai người trước sau đi bộ về căn phòng Độ Niệm thuê.

Trên đường đi hai người tuỳ ý trò chuyện hai câu, mặc dù Thịnh Văn Nhiên đã kể cho Độ Niệm mọi chuyện về mình, nhưng Độ Niệm có thể đoán được cậu vẫn có điều che giấu.

Nhưng điều cậu giấu giếm ngay cả trong sách cũng không được tác giả đề cập tới, Độ Niệm cũng không mong chờ có thể dễ dàng biết được như vậy, cho nên cũng không hỏi nhiều.

Bọn họ nhanh chóng đi đến tầng một khu chung cư.

Độ Niệm thuê một căn hộ giá rẻ, mặc dù không lớn nhưng sạch sẽ ngăn nắp, trong nhà còn có mùi thơm nhàn nhạt.

Thịnh Văn Nhiên nhìn Độ Niệm lấy chìa khóa mở cửa đi vào, cậu do dự dừng lại bước chân, không biết có nên đi vào hay không.

Độ Niệm không nghe thấy tiếng động phía sau, quay đầu lại nhìn Thịnh Văn Nhiên đang đứng ở cửa, nghi hoặc: “Sao không đi vào?”

“Trên người em bẩn.” Thịnh Văn Nhiên có chút xấu hổ.

Cậu dính mưa ở bên ngoài, quần áo dính bụi bặm, tuy không có mùi lạ nhưng thoạt nhìn vẫn có chút chật vật.

Độ Niệm mang cho cậu một bộ quần áo sạch sẽ, chỉ hướng cho cậu: “Phòng tắm ở bên kia.”

Thịnh Văn Nhiên lúc này mới đi vào, cầm quần áo vào phòng tắm.

Trong lúc tắm nước nóng, Thịnh Văn Nhiên vẫn còn hoảng hốt, không thể tin được mình thật sự đã được người ta đưa về nhà.

Khi đến nước S, cậu đã nghĩ nếu một ngày nào đó không chịu nổi nữa, cậu sẽ để mình chết cóng ở đầu đường, coi như trả thù những người đó.

Nhưng không ngờ cậu lại được Độ Niệm coi trọng, còn mang cậu về nhà.

Thịnh Văn Nhiên tắt nước nóng, ngơ ngác đứng dưới vòi hoa sen một lúc, nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp của Độ Niệm, có cảm giác như mình đang mơ.

Không biết đứng đó bao lâu, bên ngoài đột nhiên có mùi thức ăn truyền đến.

Bụng Thịnh Văn Nhiên kêu lên một tiếng, cậu vội vàng lau nước trên người, mặc quần áo rồi đi ra ngoài.

Cậu nhìn thấy Độ Niệm đi dép lê trong nhà, đứng trong trong bếp, động tác nấu nướng thành thạo, trên bàn cơm bày một đĩa đồ ăn nóng hổi.

Nhìn thấy những món ăn nhà đã lâu không ăn, hai mắt Thịnh Văn Nhiên sáng lên, ân cần vào bếp hỗ trợ, nhưng rất nhanh liền phát hiện mình cũng không giúp được gì nên đành ra ngoài đợi.

Thịnh Văn Nhiên đứng ở cửa bếp, nhìn bóng lưng Độ Niệm, trong lòng vui vẻ.

Cậu không ngờ khi đến nước S lại gặp được một người tốt như Độ Niệm. Xem ra mọi chuyện cũng không tệ như cậu nghĩ.

Cậu nhìn bóng lưng Độ Niệm một hồi mới rời khỏi bếp đi vòng quanh phòng khách, chợt phát hiện ra một vấn đề.

Trong nhà Độ Niệm chỉ có một phòng một giường, nếu cậu đến đây, vậy buổi tối phải ngủ chung với Độ Niệm sao?

Thịnh Văn Nhiên sửng sốt, trên mặt bỗng có chút nóng lên.

Lý trí nói cho cậu biết, Độ Niệm cũng là đàn ông như cậu, ngủ chung giường cũng không có gì to tát, nhưng khuôn mặt tuấn tú vẫn cứ đỏ hồng, lại có chút tay chân luống cuống.

Thịnh Văn Nhiên nhìn về phía nhà bếp. Sau khi Độ Niệm vào nhà liền cởi áo khoác, giờ chỉ mặc chiếc áo sơ mi, vòng eo gầy thấp thoáng, phía sau cổ cũng trắng như phát sáng.

Cho dù là ai ngủ chung giường với Độ Niệm, đều cũng sẽ cảm thấy bối rối như cậu nhỉ?

Thịnh Văn Nhiên trong lòng gật đầu, cảm thấy phản ứng của mình là bình thường.

Cậu đợi Độ Niệm bưng đồ ăn ra, lắp bắp hỏi: “Độ Niệm, tối nay chúng ta ngủ, ngủ như thế nào?”

Độ Niệm đặt bát đĩa xuống, hất cằm về phía phòng khách: “Ghế sô pha gấp kia có thể mở ra, một người có thể ngủ trên đó.”

Thịnh Văn Nhiên sửng sốt một chút, sau đó “Ồ” một tiếng.

Độ Niệm không chú ý tới cậu không thích hợp, y xếp bát đũa lên bàn rồi ngồi xuống.

Thịnh Văn Nhiên lúc ăn cơm rất yên tĩnh, sau khi ngồi vào bàn ăn cũng không nói chuyện nữa. Mãi đến khi bữa ăn kết thúc, cậu mới cầm lấy bát đĩa Độ Niệm đã thu dọn: “Để em rửa cho.”

Độ Niệm do dự một chút, giao bát đũa cho cậu.

Những ngày tiếp theo, hai người đều sinh hoạt cùng nhau.

Thịnh Văn Nhiên đã ký hợp đồng với một quán bar, yêu cầu phải biểu diễn đủ số lần trong hợp đồng thì mới có thể kết thúc hợp đồng, vì vậy trong khoảng thời gian tiếp theo, bọn họ tạm thời không thể về nước.

Những ngày không cần đến quán bar, Thịnh Văn Nhiên cũng sẽ đi đầu đường chơi guitar, buổi tối lại trở về phòng thuê.

Tuy rằng cậu luôn muốn đưa số tiền kiếm được bên ngoài cho Độ Niệm làm tiền ăn ở, nhưng Độ Niệm chưa từng thu số tiền đó của cậu.

Một thời gian trôi qua, Độ Niệm đã dần quen với cuộc sống như vậy. Mỗi ngày tan làm đều đi siêu thị mua đồ ăn, sau đó về nhà nấu bữa cơm cho hai người, giống như quay trở lại cuộc sống của y ở thế giới ban đầu.

Một đêm nọ, đã rất khuya nhưng Thịnh Văn Nhiên vẫn chưa trở về.

Độ Niệm ngồi trên sô pha đợi hồi lâu, vừa định gọi điện cho Thịnh Văn Nhiên thì có tiếng chìa khóa mở cửa.

Thịnh Văn Nhiên cõng đàn guitar bước vào, trên tay còn xách một cái túi, đôi mắt vẫn sáng lấp lánh như thường lệ.

Nhìn thấy cậu trở về, Độ Niệm thuận tay giúp cậu chuyển đến kênh thời sự trong nước, hỏi: “Sao hôm nay em về muộn vậy?”

“Em đi sang con phố khác mua vài thứ.” Thịnh Văn Nhiên cất cây đàn guitar đi, đi đến ghế sô pha đưa túi cho Độ Niệm.

Độ Niệm bất ngờ, “Cho anh sao?”

Thịnh Văn Nhiên gật đầu, ngồi xuống bên cạnh y.

Độ Niệm lấy đồ trong túi ra, là mấy cuốn sách, trên bìa có chữ tiếng Trung.

Y hơi sửng sốt.

Lần này đến nước S, y cũng mang theo hai cuốn sách, đã xem xong từ lâu rồi. Nhưng mắt y nhìn màn hình điện tử lâu sẽ dễ bị đau nhức. Cho nên những lúc nhàm chán, y lại lấy hai cuốn sách ra đọc đi đọc lại, sắp nhớ được hết nội dung trong đó rồi.

Độ Niệm không ngờ Thịnh Văn Nhiên lại chú ý đến thói quen này của y, còn chạy đi mua sách.

Gần đây không có hiệu sách nào bán sách tiếng Trung, không biết Thịnh Văn Nhiên cõng theo cây đàn guitar của mình chạy đi tìm bao nhiêu chỗ.

Độ Niệm mím môi, vừa định cảm ơn Thịnh Văn Nhiên thì thấy cậu đang chăm chú xem thời sự trên TV.

Trong khoảng thời gian sống chung này, Độ Niệm cũng phát hiện ra Thịnh Văn Nhiên rất thích xem thời sự trong nước, hoặc là nói cậu đặc biệt chú ý đến tin tức trong nước.

Không chỉ xem thời sự trên TV hàng ngày, trước khi đi ngủ còn xem các web tin tức trong nước, như thể đang theo dõi một tin tức nào đó.

Độ Niệm thấy cậu xem phần lớn là tin tức thương nghiệp, liền nhớ lại phục bút về thân phận của Thịnh Văn Nhiên trong sách, trong lòng cũng có chút suy đoán, lại cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy.

“Ấy.”

Thịnh Văn Nhiên đang chăm chú xem thời sự đột nhiên lên tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của Độ Niệm.

Độ Niệm thu hồi suy nghĩ, ngẩng đầu đưa mắt nhìn về phía TV. Sau khi nhìn rõ hình ảnh trên TV, đồng tử hơi co rút lại.

Tại sao Phó Kiêu lại xuất hiện trên tin tức vào lúc này?

***

Đôi lời editor:

Sau này đợi tôi đẹp như Độ Niệm, tôi cũng sẽ cầm bánh mì đi lừa chó con về nhà 🥹

 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.