Sau Khi Nhiệm Vụ Thất Bại, Tôi Giả Chết Thoát Thân

Chương 18



Editor: Stop

***

Trong căn phòng tối tăm, ánh nắng bình minh bị rèm che lại, chỉ có một tia sáng le lói yếu ớt chiếu được vào trong phòng.

Trong căn phòng yên tĩnh chỉ có thể nghe được tiếng hô hấp nặng nề.

Phó Kiêu bấm vào email, vừa đọc dòng đầu tiên, hơi thở của hắn đột nhiên ngừng lại trong giây lát.

Hắn nắm chặt chiếc vòng tay trong tay, như thể tiếp thêm can đảm để tiếp tục đọc.

Email Du Ánh gửi đến rất ngắn gọn và được sắp xếp hợp lý, Phó Kiêu nhìn xuống, vô số chi tiết thoáng qua trong đầu hắn.

Tất cả những chi tiết mà trước đây hắn không để ý đều có lời giải thích hợp lý.

Mặc dù trái tim đau đớn như bị dao cứa nhiều lần nhưng Phó Kiêu vẫn đọc đi đọc lại email cho đến khi trời sáng trưng.

Đôi mắt hắn đỏ ngầu, đọc email từng chữ từ đầu đến cuối, cố gắng tìm ra một chút sai sót.

Tại sao không phải Độ Niệm? Tại sao những chuyện đó lại không phải do Độ Niệm làm?

Hắn thà rằng Độ Niệm đã làm chuyện có lỗi với hắn, Độ Niệm không coi hắn là người quan trọng, vì tiền mà làm một chút việc xấu mà đối với hắn lại không chút ảnh hưởng.

Nhưng Độ Niệm lại không làm gì cả.

Y chỉ lặng lẽ ở bên cạnh hắn, rồi lại bị chính tay hắn đẩy ra.

Hô hấp của Phó Kiêu trở nên khó khăn.

Thật lâu sau hắn mới nhấc điện thoại lên gọi điện, lạnh lùng phân phó vài chuyện.

Vừa cúp điện thoại, tay hắn chợt rũ xuống, nắm lấy chiếc chăn bông bên cạnh, từ từ vùi mặt vào đó.

Hơi thở của Độ Niệm làm dịu đi sự bạo ngược trong lòng hắn một chút.

Phó Kiêu như một tác phẩm điêu khắc, ngồi trên giường Độ Niệm thật lâu, không nhúc nhích cho đến khi chuông điện thoại reo, hắn mới cử động, nhấc máy.

Nghe được báo cáo qua điện thoại, đôi mắt của Phó Kiêu trở nên hung bạo, khóe môi cong lên lạnh lẽo.

“Giờ tôi tới ngay.”

Hắn buông chăn ra, gấp chăn gọn gàng rồi đặt sang một bên xong mới xuống giường.

Vừa bước được hai bước, hắn đã đá phải thứ gì đó.

Phó Kiêu dừng lại, cúi người nhặt đồ trên mặt đất.

Đó là một con dao găm đã được tháo vỏ, lưỡi dao sắc bén lộ ra, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.

Hắn nhìn chằm chằm vào nó một lúc, rồi nhẹ nhàng dùng tay vuốt ve lưỡi dao, đầu ngón tay có chút run rẩy.

Có lẽ Độ Niệm đã dùng con dao găm này cắt đứt dây thừng.

Lúc đó, sau khi phát hiện Độ Niệm trong phòng ngủ chính, Độ Niệm vốn định chạy vào căn phòng này, nhưng bị người khác ngăn cản mới quay người chạy lên sân thượng.

Có lẽ ngay từ đầu Độ Niệm đã tính toán tự sát trong căn phòng này.

Nếu Độ Niệm không vào phòng ngủ chính lấy vòng tay, có lẽ hắn thậm chí không thể nhìn thấy Độ Niên lần cuối.

Phó Kiêu càng nắm chặt chiếc vòng trong tay.

Hắn không biết Độ Niệm lại coi trọng đồ vật hắn tặng đến như vậy.

Không biết lúc đó Độ Niệm có tâm tình gì, mà trước lúc nhảy xuống cũng phải đeo chiếc vòng lên tay.

Phó Kiêu cảm thấy trong lòng đau đến chết lặng, nhưng vẻ mặt lại ngày càng bình tĩnh.

Hắn tra con dao găm vào vỏ, sau đó cất vào túi, lấy chiếc vòng tay ra, tháo móc cài rồi đeo vào tay trái.

Tất cả những người đã tổn thương Độ Niệm, hắn sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai.

***

Phó Kiêu đẩy cửa bước vào, liếc mắt liền nhìn thấy gã đàn ông có đôi mắt hình tam giác bị trói trên ghế.

Hắn tiến lại gần vài bước, nheo mắt một lúc mới nhận ra người này chính là một trong những kẻ đã tấn công Độ Niệm trong ngõ hẻm ngày hôm đó.

Trước khi hắn đến, gã đàn ông này đã bị thuộc hạ của hắn đánh mấy trận, trên mặt đầy vết bầm tím.

Nhìn thấy hắn bước vào, gã sửng sốt một chút, sau đó cười lạnh: “Cuối cùng cũng đến rồi.”

Phó Kiêu đi vài bước đến trước mặt gã, cúi người nắm tóc gã, bắt gã phải ngước mắt nhìn hắn.

Hắn còn chưa bắt đầu tra hỏi, gã đàn ông đã mở miệng trước, trên mặt nở một nụ cười khiêu khích.

“Cuối cùng cũng đến trả thù cho tiểu tình nhân sao?”

Ánh mắt Phó Kiêu lạnh lẽo, trên tay dùng sức: “Ngày hôm đó là ai phái chúng mày đến? Mục tiêu của chúng mày là ai?”

Gã đàn ông lại giật mình, trong mắt hiện lên nghi hoặc: “Mày không biết?”

Sở dĩ bọn hắn dám liên tục tấn công Độ Niệm, là bởi vì Phó Kiêu vẫn luôn không có động tĩnh đáp trả, bọn hắn cho rằng Phó Kiêu không quan tâm đến tiểu tình nhân này, cho nên càng ngày càng lớn gan.

Không ngờ, ngay cả chuyện này mà Phó Kiêu cũng không biết. Xem ra ngày hôm đó mới là lần đầu tiên Phó Kiêu biết Độ Niệm bị nhắm tới.

Quả nhiên, Phó Kiêu cau mày, giọng điệu khẩn trương: “Mày có ý gì?”

Gã đàn ông đôi mắt hình tam giác cười vài tiếng rồi lắc đầu.

Cuối cùng gã cũng hiểu, rõ ràng chuyện này chỉ cần một câu nói, nhưng Phó Kiêu lại chưa bao giờ giúp đỡ tiểu tình nhân của mình, để bọn chúng tận dụng cơ hội ra tay hết lần này đến lần khác.

Hóa ra Phó Kiêu căn bản không biết những chuyện này.

Đột nhiên, tiếng cười của gã đàn ông đột ngột dừng lại.

Gã bị Phó Kiêu đá ngã xuống đất, lại bị đạp chân lên ngực, xương sườn truyền đến tiếng nứt gãy đau đớn.

Phó Kiêu giống như con dã thú bị chọc giận, lại đã một phát lên người gã: “Nói!”

Gã đàn ông ho khan mấy tiếng rồi ngắt quãng nói: “Mục tiêu đương nhiên là…tiểu tình nhân của mày, nếu không phải do y cản trở bọn tao… Khụ khụ…”

Gã không biết tại sao bây giờ Phó Kiêu mới tìm đến, lại còn tức giận như vậy. Nếu không phải Phó Kiêu phân phó tiểu tình nhân của mình đi làm những việc đó thì bọn chúng cũng sẽ không nhắm vào Độ Niệm.

Đây chẳng phải là điều mà lẽ ra Phó Kiêu nên sớm biết rồi sao?

Bây giờ lại có bộ dạng giả vờ quan tâm này, thật là nực cười.

Thân hình Phó Kiêu hơi choáng váng, bàn tay bên hông run rẩy nắm chặt thành quyền, một lúc lâu sau mới khàn giọng hỏi: “Em ấy đã làm gì?”

Gã đàn ông đau đớn như muốn ngất đi, nhưng khi nghe được câu hỏi của Phó Kiêu lại cố giữ thanh tỉnh.

Lời của Phó Kiêu quá mức hoang đường, thậm chí làm gã không thể tin được.

Tiểu tình nhân bộ dáng xinh đẹp như vậy lại không ngoan ngoãn ở nhà làm chim hoàng yến, mà cứ xen vào chuyện của bọn họ, ngoài mệnh lệnh của Phó Kiêu, gã không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác.

Chẳng lẽ là do tiểu tình nhân kia tự nguyện?

“Phó tổng, đây là lời khai hắn vừa thừa nhận.” Thuộc hạ mang máy tính tới, cho hắn xem ghi chép.

Phó Kiêu cầm lấy máy tính, trầm mặc cúi đầu nhìn màn hình.

Gã đàn ông mắt tam giác bị đá xuống đất nghĩ tới điều gì đó, lại cười lớn như thần kinh, cười đến cơ thể co giật.

Gã còn tưởng rằng tiểu tình nhân kia cũng là thuộc hạ của Phó Kiêu, có thêm tác dụng làm ấm giường mà thôi, cho nên mới bất chấp an nguy bản thân mà muốn ngăn cản bọn chúng, không ngờ sự việc lại thú vị hơn gã tưởng tượng.

Đọc xong bản ghi chép, Phó Kiêu cảm giác cả người như bị đông cứng, đứng đó hồi lâu không động đậy.

Nụ cười vặn vẹo trên khuôn mặt gã đàn ông càng sâu hơn, gã không ngại giáng cho Phó Kiêu thêm một đòn nữa.

“Nói mới nhớ, lần trước bọn tao suýt chút nữa đã thành công.”

Phó Kiêu chậm rãi quay đầu nhìn gã, đôi mắt đỏ ngầu.

“Lần đó tay của y bị bọn tao chém ra một vết thương lớn, nếu không phải bên trên có người coi trọng y, muốn phải bắt sống thì y đã chết từ lâu rồi.” Gã đàn ông giọng điệu tiếc nuối: “Đáng tiếc cuối cùng vẫn để y chạy đến bệnh viện.”

Vẻ mặt Phó Kiêu xuất hiện vết nứt, hơi thở đột nhiên trở nên nặng nề.

“Nhưng mà, hôm đó mày đuổi y xuống xe giữa đường, bọn tao gần như đã tìm được cơ hội xuống tay.”

Gã đàn ông lắc đầu: “Nhưng sau đó y lại theo bạn bè vào quán bar, thật đáng tiếc.”

Phó Kiêu lui về phía sau mấy bước, ngơ ngẩn ngồi xuống sô pha phía sau.

Hắn biết gã đang nói đến ngày nào.

Hôm đó hắn định dẫn Độ Niệm đi dự tiệc tối, nhưng sau khi nhìn thấy băng gạc trên tay y liền đuổi Độ Niệm xuống xe, bỏ lại y ở bên đường.

Ngày hôm sau Độ Niệm đến xin lỗi, hắn thuận miệng hỏi sao lại bị thương, Độ Niệm chỉ nói với hắn là do lúc cắt rau cắt phải.

Bây giờ nghĩ lại, tay Độ Niệm từ lòng bàn tay đến cổ tay đều được quấn băng gạc, cắt rau làm sao có thể gây ra vết thương lớn như vậy.

Nhưng hắn lại không hỏi gì cả.

Phó Kiêu cảm thấy máu toàn thân đông cứng lại, hai tay đặt trên đầu gối run rẩy không thể kiềm chế, không nói được một lời.

“Phó tổng, gã ngất rồi.” Thuộc hạ nói với hắn.

Gã đàn ông kiên trì được một lúc, nhưng cuối cùng vẫn không thể tỉnh táo được nữa, bất tỉnh vì đau đớn.

Phó Kiêu mím chặt môi mỏng, đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi về phía cửa.

Khi bước tới cửa, hắn lạnh lùng ra lệnh: “Tiếp tục thẩm vấn, phải moi được tất cả mọi chuyện từ miệng gã.”

Nói xong hắn rời khỏi nhà.

Phó Kiêu trực tiếp đến bệnh viện.

Trước cổng bệnh viện người đến người đi, sắc mặt ai cũng buồn khổ hoặc trầm trọng, trên mặt đều không có vẻ tươi cười.

Phó Kiêu tưởng tượng đến cảnh Độ Niệm một mình kéo theo cánh tay bị thương đi vào bệnh viện, trong lòng như bị búa nện mấy phát. Hắn cụp mắt, nhấc chân đi vào bệnh viện.

Trước kia hắn đã từng đến bệnh viện này một lần.

Khoảng thời gian đó Độ Niệm luôn về rất muộn, hắn phái người đi điều tra mới phát hiện mỗi đêm Độ Niệm đều đến bệnh viện này tìm một vị bác sĩ.

Lúc ấy hắn lửa giận dâng trào, lập tức đến bệnh viện bắt người về.

Mặc dù sau đó Độ Niệm giải thích với hắn rằng, y chỉ đến bệnh viện để học một số kiến ​​thức y học từ người bạn bác sĩ của mình, nhưng hắn vẫn không tin, hơn nữa còn cấm Độ Niệm tiếp tục liên lạc với vị bác sĩ đó.

Lúc đó Phó Kiêu chỉ nghĩ mỗi ngày Độ Niệm đều ở nhà, lại không thiếu bác sĩ gia đình, không cần học bất kỳ kiến ​​thức y học nào nữa.

Bây giờ nghĩ lại, cảm giác như một cái tát giáng thật mạnh lên mặt hắn.

Phó Kiêu đi theo con đường trong trí nhớ, đi đến văn phòng hắn đã đến lần trước.

Cửa văn phòng bị gõ vang, Ngũ Chu nói “Mời vào”, đầu cũng không ngẩng lên.

Sau khi cửa được mở, người bước vào hồi lâu cũng không thấy nói gì. Ngũ Chu cảm thấy kỳ quái ngẩng đầu, sắc mặt cứng đờ khi nhìn thấy người tới.

Anh nhớ rõ người này chính là kim chủ của Độ Niệm. Cảnh tượng lần trước người này tìm đến, đến giờ anh vẫn còn nhớ rõ như in, không thể nào quên được.

Chỉ là không biết vì sao, người đàn ông này không còn cảm giác cường thế như lần trước, ngược lại thoạt nhìn có chút tinh thần sa sút, đôi mắt cũng không còn sắc bén như ngày đó, dưới vành mắt còn có chút thâm đen.

Ngũ Chu chần chờ một chút, nhưng vẫn khách khí hỏi: “Ngài có chuyện gì sao?”

Chẳng lẽ lại đến tìm người giống như lần trước?

Phó Kiêu trầm mặc một lát mới thấp giọng mở miệng: “Tôi muốn hỏi chút chuyện về Độ Niệm.”

Ngũ Chu sửng sốt, không hiểu người đàn ông này vì sao lại đến hỏi anh về Độ Niệm, nghĩ chút rồi trả lời: “Độ Niệm đã lâu không đến tìm tôi.”

Dừng một chút, lại hỏi hắn: “Vết thương trên tay cậu ấy đã khỏi chưa? Từ lần trước đến giờ vẫn chưa thấy cậu ấy quay lại bệnh viện thay thuốc.”

Môi Phó Kiêu mấp máy, không trả lời vấn đề này.

Ngũ Chu quan sát phản ứng của người đàn ông này, trong lòng đoán được một ít nguyên nhân khiến hắn xuất hiện ở đây.

Có lẽ là vì Độ Niệm cuối cùng đã quyết định rời khỏi hắn, hiện tại hắn không thể liên lạc được với Độ Niệm nên mới tìm đến đây.

Ngũ Chu thở phào nhẹ nhõm. Trước đó Độ Niệm nói sẽ sớm rời xa người đàn ông này, hóa ra không phải nói cho có lệ.

Nếu Độ Niệm cùng người đàn ông này đã không còn quan hệ gì, anh cũng không cần nói thêm gì nữa, huống chi là nói cho hắn biết về Độ Niệm.

Ngũ Chu đứng dậy, mở cửa văn phòng: “Chuyện Độ Niệm tôi không có gì để nói, ngài vẫn nên trở về đi.”

Nhìn thấy Phó Kiêu vẫn đứng yên không nhúc nhích, Ngũ Chu nhịn không được nói thêm vài câu: “Ngài đừng đi tìm Độ Niệm nữa, cậu ấy khó khăn lắm mới nghĩ thông, ngài thả cậu ấy đi đi.”

Phó Kiêu lần này đã có động tác.

Hắn quay đầu liếc nhìn Ngũ Chu, anh bị ánh mắt nham hiểm hung ác của hắn làm cho giật mình.

Cũng may người đàn ông không nói gì, rời khỏi văn phòng.

Ngũ Chu đóng cửa văn phòng lại, thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng tốt ngồi trở lại sau bàn làm việc.

Còn may Độ Niệm không yêu đến mất trí, cuối cùng cũng rời khỏi người đàn ông đó, hôm nào phải gọi Độ Niệm ra uống rượu chúc mừng một chút.

***

Khi Phó Kiêu vừa ra khỏi bệnh viện thì nhận được một cuộc gọi.

Hắn rũ mắt nghe điện thoại, trên mặt không có biểu cảm gì, chỉ nhàn nhạt trả lời: “Đã biết.”

Còn có một con cá lọt lưới vẫn chưa xử lý.

Xe dừng trước một ngôi nhà nhỏ ở sau núi.

Lúc Phó Kiêu bước vào, Tiêu Như Niên đang run rẩy trong góc nhà, ánh mắt hoảng sợ, không biết vừa trải qua chuyện gì.

Cậu ta không chú ý tới Phó Kiêu vừa đi vào, trong miệng còn đang không ngừng lẩm bẩm.

Thuộc hạ bước tới nói với Phó Kiêu: “Cậu ta đã khai ra toàn bộ.”

Nói xong đưa cây bút ghi âm cho hắn.

Phó Kiêu ngồi xuống sô pha, ấn nút phát, trên mặt không có chút vui mừng hay tức giận nào.

Giọng nói run rẩy của Tiêu Như Niên vang lên, cậu ta khai ra tất cả những gì đã làm cho Phó gia, cùng với kế hoạch trong ngày Đông Chí, sau đó lại khóc lóc cầu xin đừng đánh.

Phó Kiêu nghe đến cuối, trái tim đã đau đến không còn cảm giác.

Đêm trước ngày Đông Chí, Độ Niệm đã mời hắn cùng nhau đón Đông Chí, nhưng hắn lại lựa chọn đi xem một vở kịch do người khác tự biên tự diễn.

Nếu như lúc đó hắn lựa chọn Độ Niệm, có khi nào Độ Niệm sẽ không nghĩ đến chuyện rời khỏi hắn hay không?

Phó Kiêu nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa, đau đớn trong mắt đã biến mất, chỉ còn lại sự bình tĩnh.

Hắn đứng dậy, từng bước một đi về phía Tiêu Như Niên.

Tiêu Như Niên vốn đang run rẩy trong góc tường, khi nghe thấy tiếng bước chân, cậu ta càng co chặt người lại, giọng nói run rẩy: “Tôi đã nói hết rồi, đừng đánh nữa…”

Phó Kiêu không nói gì, chỉ hơi cúi xuống trước mặt Tiêu Như Niên.

Tiêu Như Niên chần chờ ngẩng đầu, nhìn thấy là Phó Kiêu, hai mắt sáng lên.

“Anh Phó!” Cậu ta chống người đứng dậy, muốn kéo góc áo Phó Kiêu, “Mọi chuyện em làm đều đã nói hết rồi, những chuyện khác thực sự không liên quan đến em!”

Tiêu Như Niên không có nhiều can đảm như vậy, những gì cậu ta làm cho Phó gia chỉ là những chuyện nhỏ nhặt, đối với Phó Kiêu căn bản không có ảnh hưởng lớn nên trong lòng cậu ta vẫn còn một tia hy vọng.

Lúc đó Phó Kiêu cho rằng những chuyện đó đều do Độ Niệm làm, nhưng hắn lại không làm gì Độ Niệm, chỉ nhốt Độ Niệm trong phòng. Vậy nên cho dù bây giờ hắn đã biết là do cậu ta làm, Phó Kiêu cũng sẽ thủ hạ lưu tình.

Dù sao cậu ta cùng Phó Kiêu đã có giao tình nhiều năm như vậy, điều này quan trọng hơn Độ Niệm rất nhiều.

Tiêu Như Niên chảy ra mấy giọt nước mắt, trông rất yếu ớt đáng thương.

Phó Kiêu né tránh bàn tay đang duỗi ra của cậu ta, đá văng ra: “Chuyện ngày đó đều do cậu sắp xếp sao?”

Tiêu Như Niên ngập ngừng một lúc lâu, sau đó nhỏ giọng nói: “Bởi vì em sợ hãi…”

Sợ hãi?

Phó Kiêu nghĩ tới biểu tình đêm đó của Độ Niệm, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.

Chẳng lẽ Độ Niệm thì không sợ sao?

“Anh Phó, anh cho em một cơ hội, em tuyệt đối sẽ không tái phạm nữa.” Tiêu Như Niên cầu xin nhìn Phó Kiêu.

Âm thanh của cậu ta khi nhìn đến ánh mắt của Phó Kiêu liền im bặt.

Phó Kiêu đứng thẳng người dậy, đút hai tay vào túi, chiếc vòng tay trên cổ tay trái lấp lánh dưới ánh đèn.

“Cậu biết không, ngay từ trước kia Độ Niệm đã không thích cậu.”

Tay đút trong túi của hắn hơi động, dưới ánh mắt kinh hãi của Tiêu Như Niên, lấy ra một con dao găm tinh xảo.

Tiêu Như Niên lắc đầu, điên cuồng trốn vào trong góc, không ngừng lẩm bẩm: “Không thể nào, không thể nào…”

Tiếng kêu thảm thiết truyền ra từ căn nhà nhỏ, phải rất lâu sau mới dừng lại.

***

Lúc Phó Kiêu về đến nhà thì trời đã tối.

Hắn đi thẳng lên phòng trên tầng ba, khi mở cửa liền thấy chiếc giường trống rỗng, trong lòng lập tức hoảng hốt.

Hắn tùy tay tóm lấy người giúp việc đi ngang qua trên hành lang: “Ai đã vào phòng này?”

Người giúp việc kia hoảng sợ, trả lời hắn: “Lúc sáng cậu Tiêu có vào đây.”

Trán Phó Kiêu nổi gân xanh, lại hỏi: “Đồ vật trong phòng đâu?”

“Cậu Tiêu nói đồ của người chết là đồ không may mắn, nên cho người đến lấy vứt… vứt đi rồi.”

Phó Kiêu buông người giúp việc ra, bước nhanh vào phòng.

Căn phòng đã được dọn dẹp qua, đã không còn chút dấu vết sinh hoạt nào của Độ Niệm, như thể chưa từng có người sống trong đó.

Phó Kiêu đứng trong phòng một lúc rồi mới trở về phòng ngủ.

Hắn nằm xuống giường, ôm quần áo của Độ Niệm vào trong lòng, chóp mũi cọ vào quần áo hai cái.

Hắn đã giúp Độ Niệm báo thù rồi, tại sao Độ Niệm vẫn không quay lại tìm hắn.

Vẫn còn giận hắn sao?

Đêm đó hắn đứng chắn mặt Tiêu Như Niên, không lựa chọn tin tưởng Độ Niệm, Độ Niệm nhất định là tức giận.

Rõ ràng Độ Niệm đã giúp hắn nhiều lần như thế, nhưng hắn lại chưa bao giờ kiên định đứng chắn trước mặt Độ Niệm.

Phó Kiêu đột nhiên nhớ tới hồi mới đưa Độ Niệm từ quán bar về, lời nói lúc ấy Độ Niệm đã từng nói qua.

Lúc đó Độ Niệm ngồi trên chiếc giường này, ngẩng đầu nhìn hắn, giọng điệu thận trọng lại chân thành: “Em muốn bảo vệ anh.”

Hắn không nhớ lúc đó mình đã nói gì, lại dường như chẳng nói gì cả, chỉ tiếp tục đè y xuống giường.

Phó Kiêu nhắm mắt lại, bên trong loé lên vẻ yết ớt.

“Tôi rất nhớ em…”

Mùi hương của Độ Niệm trên quần áo càng ngày càng nhạt, Phó Kiêu trong nháy mắt hoảng sợ, luôn cảm thấy Độ Niệm cách hắn ngày càng xa.

Hắn đứng dậy khỏi giường, đi vòng quanh trong phòng, phát hiện đồ vật của Độ Niệm hầu như đều không còn.

Trong thời gian Độ Niệm bị nhốt trong căn phòng trên tầng ba, một mình hắn không ngủ được, đập nát tất cả những đồ vật thuộc về Độ Niệm trong tầm mắt, bây giờ nhìn thoáng qua, đã không còn dấu vết nào cho thấy sự tồn tại của Độ Niệm.

Phó Kiêu tìm kiếm trong phòng một hồi, hô hấp càng ngày càng nặng nề, bước chân cũng có chút không vững.

Cổ tay áo của hắn còn vô tình dính chút máu hồi chiều, trong mắt tràn đầy tia máu, hắn đi khắp phòng như con chó tang mất chủ, cố gắng tìm kiếm hơi thở của Độ Niệm.

“Đúng rồi, tủ quần áo…”

Phó Kiêu đi đến tủ quần áo, mở tủ ra, nắm chặt quần áo của Độ Niệm, sau đó ngồi bệt xuống đất.

Hắn dựa lưng vào tủ quần áo được sắp xếp gọn gàng của Độ Niệm, nhắm mắt lại, cảm nhận mùi hương cuối cùng còn sót lại trong tủ, tự làm tê mỏi chính mình.

Tựa hồ như vậy vẫn chưa đủ thoả mãn, Phó Kiêu lại nghiêng người vào phía trong, gần như vùi mình vào trong quần áo của Độ Niệm.

Đột nhiên, tay hắn chạm phải tấm ván gỗ cứng, mở ra ngăn tủ nhỏ giấu dưới lớp quần áo.

Có thứ gì đó rơi ra, lăn xuống trước mặt hắn.

Là một cặp nhẫn mà trước đây hắn chưa từng thấy.

 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.