“Cậu đang đùa phải không?”
Hoàng Lộ to tiếng.
Lâm Hòe nghĩ nghĩ, đoạn xòe hai tay: “Vậy tôi không còn ý kiến nào khác… chung phòng với ai cũng được. Tôi ổn mà.”
Hoàng Lộ:…
Lâm Hòe: “Dù sao tôi cũng gầy.”
… Đầu óc của người này có vấn đề gì à? Hoàng Lộ giật giật khóe miệng.
Đương nhiên cô cũng chả dám nghĩ đến hướng “cao thủ giấu nghề” kia.
Từ đầu đến cuối, Sở Thiên chỉ im lặng nhìn Lâm Hòe.
Lúc này, một vài người quyết định chia nhóm dựa trên giới tính cùng năng lực.
Cuối cùng mỗi phòng được phân bổ như sau: Hoàng Lộ thuộc bộ phận điều hành kinh doanh, người phụ nữ trí thức Nghê Hiểu, nữ sinh sành điệu Diệp Khả Khả một phòng, hai học sinh trung học cùng thầy giáo trung niên Bành Huyên một phòng.
Sau khi Vu Phú đạt được thỏa thuận với Đường Văn, người trông có vẻ đáng tin nhất, hắn bắt đầu để ý những người còn lại.
Cuối cùng, hắn đưa ra lời mời tới Sở Thiên, người tựa hồ có năng lực chiến đấu mạnh nhất: “Cậu có muốn chung phòng với bọn tôi không?”
“Không cần đâu.” Sở Thiên nói.
“Cậu chắc chứ?” Vu Phú nói, “Ba người chúng ta…”
“Chúng ta sẽ phải chung giường suốt bốn ngày, tôi muốn chọn người nào vừa mắt tôi nhất.” Nói xong, hắn gật đầu với Lâm Hòe và Diệp Hiến, “Ba chúng ta một phòng nhé, mọi người thấy sao?”
Diệp Hiến gắng gượng nhịn xuống, cuối cùng nói: “Với giọng điệu này, anh đang tuyển phi đấy à?”
Lâm Hòe ngập ngừng, nhìn chằm chằm vào chiếc cờ lê trong tay Sở Thiên: “Tôi không…”
“Cậu không cái gì?” Sở Thiên đặt tay lên vai Lâm Hòe, liếc nhìn y, “Cậu không muốn chung phòng với tôi à?”
Lâm Hòe im lặng.
“Tùy anh vậy.” Y nhún vai.
“Vậy là tốt rồi.” Sở Thiên lời ít ý nhiều nói, “Tôi hứa sẽ chăm sóc cậu thật tốt.”
Lâm Hòe nhìn hắn chằm chằm, Sở Thiên cợt nhả nói: “Tôi chả có sở thích nào khác, chỉ thích hướng dẫn người mới.”
Diệp Hiến:…
Cậu làm ra vẻ mặt đau khổ, luôn cảm thấy trò chơi lần này có gì đó không ổn. Sở Thiên quay người vỗ vai cậu: “Giá đỗ nhỏ, đừng sợ, cậu có mấy cân sườn thôi, đừng nói quỷ, ngay cả anh đây cũng chả thèm.”
“Nhưng…”
“Ma quỷ không đáng sợ, chúng chỉ là những sinh vật thiếu hiểu biết về trình độ khoa học hiện tại mà thôi. Chỉ cần sử dụng phương pháp khoa học, chúng ta có thể loại bỏ chúng.” Vừa nói, hắn vừa giơ cờ lê trong tay lên, “Ví dụ như #@¥% #%¥……”
Diệp Hiến: “Cái này sao có thể coi là khoa học, rõ ràng là bạo lực, mà tại sao… anh lại thông thạo như vậy.”
Mỗi lần hắn nói ra một câu máu me, sắc mặt Diệp Hiến lại càng thêm tái nhợt. Không biết vì sao, cậu cảm thấy người đàn ông hung hãn đang bốc phét trước mặt còn đáng sợ hơn cả quỷ.
Lâm Hòe cụp mắt, đột nhiên cười nói: “Anh khá có kinh nghiệm. Đã làm rất nhiều lần? Hửm?”
Y ngước nhìn Sở Thiên, ánh mắt hai người chạm nhau.
“Tôi học được nó từ bố tôi thời còn ở Hawaii, lúc đó, tôi còn học chơi bóng đá, lái máy bay, lái du thuyền…” Sở Thiên giơ tay đếm, “Đúng rồi, theo kinh nghiệm dùng cờ lê bẻ đầu của tôi, vùng mà não bộ yếu nhất là…”
Nói xong, hắn đột nhiên đưa tay về phía đầu Lâm Hòe: “Để xem nào, hình như là ngay chỗ này…”
“Anh có ý gì?”
Lâm Hòe xoay đầu né tránh, giọng nói cực kỳ lạnh lùng. Sau khi nhận ra sự sơ suất của mình, y thay đổi vẻ mặt: “Đừng nói là anh nghi ngờ tôi…”
“Không có ý gì.” Sở Thiên thu tay, nhếch môi cười, “Đùa thôi, sao cậu căng thẳng thế?”
Lâm Hòe cảnh giác nhìn hắn, người thanh niên với mái tóc màu hạt dẻ nhún vai, đứng dậy khỏi sofa, đi đến bên cửa sổ. Ánh mắt hắn vẫn mang ý cười, vài sợi tóc tùy tiện xõa trên trán, đôi mắt màu hổ phách sâu hun hút.
Hắn đưa lưng về phía Lâm Hòe.
Lâm Hòe:…
Trải qua nhiều năm mưa máu gió tanh, Lâm Hòe giờ đây chỉ muốn sống một cuộc đời bình yên.
Về điểm này thì không thể nghi ngờ.
Bây giờ y tên là Lâm Hòe, 20 tuổi, sống trong ký túc xá của trường đại học S, độc thân và chưa lập gia đình. Ngoài học tập và làm việc, y thường đến thư viện, tham gia hoạt động của câu lạc bộ. Mỗi ngày khoảng mười giờ tối mới trở về phòng. Y không hút thuốc, chỉ uống trà sữa và cà phê. Y lên giường lúc 12 giờ đêm, mỗi ngày ngủ đủ 7 tiếng để điều hoà cơ thể. Trước khi ngủ, y nhất định phải đọc truyện ma, sau đó tập mỉm cười trước gương 15 phút*.
Các giảng viên cố vấn học tập đều cho rằng Lâm Hòe không có gì bất thường. Ngoại trừ việc thỉnh thoảng dọa người và quay lại “nghề cũ” khi bị thương nhân Taobao lừa, y vẫn luôn duy trì một cuộc sống bình yên. Y thậm chí còn không có sở thích sưu tập bàn tay như Kira Yoshikage*.
Cho dù xuất phát từ sự tò mò, muốn theo đuổi kích thích nên mới tham gia trò chơi thì y cũng không muốn phá vỡ thái độ của mình đối với cuộc sống.
Nhưng…
Con quỷ đó rốt cuộc là ai?
Sẽ không phải là…
“… Không thể là mình.” Y lẩm bẩm, “Này là ý gì? Muốn dụ quỷ… dụ mình vào rồi giết? Nhưng chẳng có ích lợi gì, tại sao mình lại phải làm việc (giết người) cho cái hệ thống này?”
Nghĩ đến đây, khóe miệng y nhếch lên.
Hoàng Lộ đã chú ý tới tình hình bên này.
Hai người Lâm Hòe và Sở Thiên đang biểu diễn một màn ta công ngươi thủ cực kỳ ngoạn mục… Cô nhíu mày.
“Sở Thiên đang nghi ngờ cậu ấy sao?” Cô nghĩ thầm, “Vậy thì tại sao lại rủ cậu ấy chung phòng? Này không phải tự dẫn quỷ về à?”
Lâm Hòe trông cực kỳ khả nghi, còn Sở Thiên… lại rất quen mắt.
Cô luôn có cảm giác như đã gặp người này ở đâu đó, nhưng nhất thời lại không nhớ ra.
“Cậu cảm thấy trò chơi này thế nào?” Cô bước tới hỏi, “Lần đầu tham gia…”
Cuối cùng cô quyết định thử Lâm Hòe một chút.
“Đây là một âm mưu.” Cô nghe Lâm Hòe đáp lại.
Hoàng Lộ:?
“Một con quỷ tà ác, vì để quảng bá ứng dụng của mình mà không ngần ngại lôi kéo người vô tội, dàn dựng âm mưu này.” Lâm Hòe cụp mắt, nhìn màn hình điện thoại, “Loại hành vi này còn nhục nhã hơn cả việc bị ép tải về cái ứng dụng Lục Đại Sư* kia.”
Hoàng Lộ: “… Cậu đang nói gì vậy?”
“Không có gì.” Lâm Hòe vẻ mặt không đổi, “Chỉ là cảm thấy… tôi bị oan. Haizzz.”
Hoàng Lộ:…
“Đệt! Ứng dụng xuất hiện rồi!” Diệp Khả Khả, người đang nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đột nhiên hét lên.
“Vãi!” HKT cũng chửi một câu, “Thấy con mẹ nó app rồi này! Máy của ông đây hết dung lượng đến nỗi không cập nhật được cả Vương Giả Vinh Diệu, vậy mà vẫn tải được cái này xuống!”
Ứng dụng có màu đỏ như máu, bên trên là biểu tượng hình chữ “mua”* màu trắng.
Sở Thiên cũng lấy điện thoại ra: “Thiết kế như này cũng đơn giản quá rồi.”
“Mọi người vẫn nên nói ít thôi.” Phùng Dao sắc mặt tái nhợt nói.
Cô cầm điện thoại, lén liếc nhìn Trương Lộ bên cạnh.
Giao diện ứng dụng chỉ có màu đen trắng cùng danh sách các mặt hàng có sẵn. Lâm Hòe mở app, xem qua từ trang đầu tiên đến trang cuối cùng.
“Thuốc mọc tóc thần thánh của thủy quỷ*, kem nền Họa Bì**…” Y thầm nghĩ, “Đây là cái quái gì vậy…”
Y lướt qua phần mô tả món hàng.
Thuốc mọc tóc thần thánh của thủy quỷ: Bạn vẫn còn lo lắng về chứng hói đầu? Bạn vẫn thường xuyên thức khuya lập trình? Thuốc mọc tóc thủy quỷ mang đến cho bạn một trải nghiệm khác biệt, giúp bạn ngay lập tức có được một mái tóc bồng bềnh suôn mượt! PS. Các nàng có chút dính người.
Kem nền Họa Bì: Loại kem đàn hồi, bao bọc toàn bộ cơ thể, giúp cho việc tìm kiếm một làn da mới không còn khó khăn nữa.
Búp bê ôm em gái: Là búp bê mang theo em gái.
Bánh quy ngon: Ăn xong lại muốn ăn tiếp, không ngừng ăn.
“Mấy thứ quái quỷ gì thế này!”
“Chậc, thật sự toàn là đồ kỳ lạ… Lão già kia đúng là không lừa chúng ta.”
“Tôi cảm tưởng một khi mua cái thuốc mọc tóc này về thì bản thân thật sự không xong mất…”
“Kem nền trông còn đáng sợ hơn, dùng xong chắc cả cơ thể biến thành một bộ da luôn quá…”
Mọi người bắt đầu than phiền, nhưng ngón tay Lâm Hòe vẫn lướt nhanh như gió, y thở dài.
Y cảm thấy bản thân như bị mắc kẹt trong âm mưu của ai đó vậy.
‘Phải tìm ra được con quỷ thực sự.’ Y nghĩ thầm.
Không phải y quyết định thay đổi, mà là khi cần thiết, y cũng sẽ giết người để đảm bảo an toàn cho bản thân. Chỉ là y không thể chịu nổi cái kiểu…
Tên tuổi của mình bị lợi dụng. Thậm chí bị đổ oan cho những việc mà bản thân không làm.
Y vẫn muốn sống một cuộc đời bình yên.
“Lệ quỷ giao hàng ngay trong ngày, toàn bộ quá trình hãy cứ yên tâm, có bảy ngày đổi trả không cần lý do.” Sở Thiên đọc trang giao hàng, “Ồ, thái độ phục vụ khá tốt, giao còn nhanh hơn cả Kinh Đông*.”
“Nếu hiện tại là ngày lễ độc thân*…” HKT đột nhiên nói ra suy nghĩ, “Liệu có thể trì hoãn việc giao hàng không?”
“Giờ mà cậu vẫn còn mong chờ hàng bị hoãn do lễ độc thân á hả.” Sở Thiên bị cậu chọc cười, “Nghĩ kĩ xem, chắc chắn khi mua hàng trong thời gian này sẽ được giảm giá, vậy thì không thể nào tiêu hết 998 tệ kia được. Nhưng mà tiểu HKT à, cậu nhớ mua dự trữ một chai nước tẩy trang nhé, tôi thấy mặt cậu có thể lau ra được ba lớp phấn đấy.”
“Đồ khốn nạn, tại sao anh lại hèn con mẹ nó hạ như vậy?” HKT tức giận vung nắm đấm.
Diệp Hiến nói không nên lời. Cậu nhìn sang Lâm Hòe, người nãy giờ vẫn đang nghiêm túc xem mục sản phẩm, chợt cảm thấy hai người bạn cùng phòng này có chút ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Mọi người thảo luận suốt đêm, sau đó chia các mặt hàng thành ba loại.
Đầu tiên là loại không nên mua, gồm có thuốc mọc tóc thủy quỷ, kem nền Họa Bì.
Thứ hai là loại có thể mua, trong đó gồm nhiều vật dụng sinh hoạt hàng ngày, v.v…
Cuối cùng là loại không rõ tác dụng, tên cũng mơ hồ, ví dụ như cơn phẫn nộ của bạn gái cũ và nhiều vật phẩm khác.
Loại đầu có giá cao nhất, thuốc mọc tóc thủy quỷ tận 500 tệ, dao động ở mức 500 – 700 tệ. Loại thứ hai vừa bổ vừa rẻ, muốn tiêu hết 998 tệ thì phải mua ít nhất hàng chục hoặc hàng trăm món. Giá cả của nhóm thứ ba không ổn định lắm, chẳng hạn như túi may mắn hết 500 tệ, không đổi trả, giới hạn mỗi người một cái.
Dù trong lòng tính toán ra sao, ít nhất thì trước mắt, ai nấy cũng đều gắng gượng duy trì trạng thái hòa bình hỗ trợ lẫn nhau. Phùng Dao nói: “Tôi từng tham gia cùng với Lộ Lộ trước đây, đối với chuyện này có chút hiểu biết. Có vẻ hiện tại tổng giá trị của nhóm sản phẩm thứ hai chỉ hơn 3000 tệ, không thể nào đáp ứng điều kiện mỗi người đều mua đủ 998 tệ…”
Nhưng như thế cũng có thể sống sót trong hai ngày đầu rồi, miễn là tốc độ tay đủ nhanh.
“Giá của mặt hàng nhóm hai rất thấp, trong khi hai nhóm còn lại giá cao ngất ngưởng, đây là muốn ép chúng ta phải mua các mặt hàng loại một và loại ba,” Đường Văn phân tích.
Nghê Hiểu lên tiếng: “Nói cách khác, mấy ngày đầu chúng ta nên mua hàng của nhóm thứ hai, thống nhất nhóm ba, cô lập nhóm đầu, đúng không?”
Tất cả mọi người đều đồng ý với điều này, chỉ riêng Lâm Hòe khẽ nhíu mày.
Trong khi đám người đang bàn bạc sôi nổi, Diệp Hiến chỉ ngồi một bên, không tham gia vào cuộc thảo luận. Cậu luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn nhưng lại chẳng thể giải thích nổi.
Đây là lần chơi thứ hai của Diệp Hiến, trong ải trước, cậu cùng vài người phải gắng gượng lắm mới thoát được con ma nữ mặc váy đỏ trong ngôi trường ma ám kia. Luôn có mẹo để vượt qua trò chơi. Người đi trước dẫn dắt cậu lúc đó đã nói rằng quy tắc là hạn chế, nhưng cũng là đang bảo vệ.
‘Quy tắc là hạn chế, cũng là đang bảo vệ.’ Diệp Hiến yên lặng nghiền ngẫm câu nói này trong đầu.
Nhưng nếu đọc sai quy tắc thì sao? Cậu vô thức cắn ngón tay, suy nghĩ. Huống chi trò chơi lần này còn có một con quỷ muốn quậy đục nước.
Cũng như muốn làm tốt phần đọc hiểu thì phải đọc kĩ đề trước. “Nghiền ngẫm đề bài, sau đó tiến lên đỉnh vinh quang” Ra vậy, Diệp Hiến nghĩ thầm, nếu ngay cả đề còn đọc sai, thì cậu cứ thế đi chết là vừa…
Đang nghĩ như vậy, bên tai đột nhiên vang lên tiếng thông báo giòn giã “Sản phẩm của bạn đã được đặt hàng thành công” phát ra từ điện thoại của Lâm Hòe.
Diệp Hiến:…