Sao NPC Lại Bị Tôi Dọa Sợ Rồi? - Túc Tinh Xuyên

Chương 16: Trái hay phải



Trở lại phòng ngủ, Diệp Khả Khả buông tóc đuôi ngựa, sau đó quay đầu nhìn sang Nghê Hiểu vẫn đang sắp xếp đồ đạc: “Chị tắm trước hay em tắm trước?”

“Em trước đi.” Nghê Hiểu nói.

“Ừm.” Diệp Khả Khả một mình bước vào phòng tắm mà không suy nghĩ gì thêm.

Đôi giày cao gót màu đỏ bị cô tùy tiện ném ra cửa. Nghê Hiểu nhìn xong cũng không quan tâm nữa, cô đặt chiếc gương mới mua lên bàn trang điểm.

Từ lúc chạm tay lên bề mặt gương, trong đầu cô đã xuất hiện một dòng thông tin. Lời giới thiệu rất bình thường, có vẻ đây không phải là đạo cụ có tác dụng đặc biệt hay không phải hóa thân của bất kì con quỷ nào.

Trong gương đang phản chiếu khuôn mặt của Nghê Hiểu. Làn da tái nhợt cùng chiếc cằm nhọn, giống hệt cô ngoài đời. Hoàng Lộ đã chuyển đến phòng Trương Lộ để chăm sóc cô kể từ ngày Phùng Dao qua đời. Nghê Hiểu không tìm được ai nói chuyện cùng nên ngồi xuống mép giường, cúi đầu nghịch điện thoại.

Trong khi chờ đợi trang web tải xong, Nghê Hiểu vô tình ngẩng đầu, bên trong mặt gương đối diện là một Diệp Khả Khả đang mặc váy ngủ màu trắng, sắc mặt tái nhợt im lặng nhìn chằm chằm vào cô.

Cô giật mình quay lại thì thấy Diệp Khả Khả đang quấn khăn tắm màu trắng, tóc ướt, má ửng đỏ vì hơi nóng. Diệp Khả Khả nhìn thấy dáng vẻ của người trước mặt liền sửng sốt: “Chị làm sao vậy?”

Nghê Hiểu không trả lời cô mà nhanh chóng quay người nhìn Diệp Khả Khả trong gương. Hình ảnh phản chiếu lúc này là Diệp Khả Khả cùng với chiếc khăn tắm màu trắng, khuôn mặt ửng đỏ một cách kì lạ.

​ … Có lẽ là do căng thẳng, nên mới nhìn nhầm khăn tắm thành váy ngủ. Nghê Hiểu thở phào, nhưng trong lòng vẫn duy trì cảnh giác. Cô hỏi Diệp Khả Khả: “Em tắm xong rồi à?”

“Ừm. Chị không định tắm à?”

“Được rồi, chị đi đây.” Nghê Hiểu ngồi xổm lấy đồ, đưa lưng về phía Diệp Khả Khả nói: “Khả Khả, em để kem dưỡng da của chị ở đâu?”

“Kem dưỡng da?”

“Chai màu hồng, không phải em vừa mới mang vào à?”

“À, à.” Diệp Khả Khả lúc này mới nhớ ra, “Đúng vậy, em để nó trong phòng tắm.”

Nghê Hiểu sau đó đứng dậy, ôm quần áo bước qua Diệp Khả Khả. Cô thẳng lưng, cố tỏ ra bình tĩnh.

Nhưng vừa đi ngang qua, cô đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Diệp Khả Khả.

“Phòng tắm ở bên phải, sao chị lại đi bên trái?”

Lông tơ toàn thân như muốn nổ tung. Nghê Hiểu sững sờ tại chỗ, bất đắc dĩ cười nói: “À… Đang mải suy nghĩ, đi nhầm mất.”

Nói xong, cô bước về phía phòng tắm, thuận theo chiều kim đồng hồ xoay tay nắm cửa. Lúc quay người đóng cửa, cô nhìn thấy Diệp Khả Khả đang đứng trên con đường duy nhất dẫn dẫn đến nhà vệ sinh, dùng ánh mắt u ám nhìn cô.

Nghê Hiểu sợ đến mức buông lỏng tay, toàn bộ quần áo rơi xuống sàn nhà trơn trượt. Cô bịt chặt cổ họng để ngăn mình phát ra tiếng.

Em ấy không hề tắm!

Bằng đôi tay run rẩy, cô mở vòi sen, lấy ra điện thoại giấu trong đống quần áo, sau đó mở Wechat nhắn tin cho Hoàng Lộ: “Cứu tôi với!”

“Tôi đang ở trong nhà vệ sinh, Diệp Khả Khả bên ngoài là giả!”

Tin nhắn như đá chìm đáy biển, không có phản hồi. Hơi nước dần lan rộng che phủ mặt kính mờ. Nghê Hiểu căng thẳng cắn ngón tay, liên tục gửi tin chờ hồi âm của Hoàng Lộ.

‘Nhanh lên! ‘

‘Nhanh lên! ‘

Nửa tiếng trôi qua, vẫn chẳng có gì. Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Diệp Khả Khả: “Nghê Hiểu, chị tắm xong chưa?”

Nghê Hiểu bịt chặt miệng. Năm phút sau, “Diệp Khả Khả” lại lên tiếng: “Nghê Hiểu, chị vẫn chưa tắm xong à?”

“Nghê Hiểu, chị vẫn chưa tắm xong à?”

“Nghê Hiểu, chị vẫn chưa tắm xong à?”

“Nghê Hiểu, chị vẫn chưa tắm xong à?”

Âm thanh thúc giục mỗi lúc một dày đặc, càng gần, giọng của “Diệp Khả Khả” lại càng vô cảm. Nghê Hiểu cắn ngón tay, toàn thân túa mồ hôi lạnh. Ngay khi tiếng “Nghê Hiểu” tiếp theo vang lên, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

“Khả Khả, tôi quay lại lấy đồ, em ra mở cửa được không?”

Âm thanh thúc giục thành công bị câu hỏi làm cho gián đoạn, như thể “người gọi” đang đắn đo xem có nên tiếp tục canh giữ con mồi hết đường trốn thoát, hay bắt đầu sắm cho mình một nhân cách mới.

Rất nhanh, nó đã có quyết định.

Tiếng bước chân của “Diệp Khả Khả” xa dần. Nghê Hiểu dựa vào cửa phòng tắm, tay cầm chặt nắm cửa, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

“Có… Chuyện gì… Không…”

Giọng nói của “Diệp Khả Khả” vang lên tại lối vào, Hoàng Lộ nói: “Không có gì… Chỉ là…”

Giây tiếp theo, ngoài cửa truyền đến tiếng hét thảm thiết cùng âm thanh va chạm của kim loại. Trong lúc hỗn loạn, Hoàng Lộ gào lên: “Nghê Hiểu!”

Nghê Hiểu hiểu ý tức khắc mở cửa. Cô loạng choạng chạy ra ngoài. Trong phòng ngủ, Sở Thiên đang đánh nhau với “Diệp Khả Khả”.

Vừa đến cửa, chân của cô lập tức khuỵu xuống. Hoàng Lộ vươn tay trái đỡ cô, sau đó hai người cùng nhau chạy thoát.

Tay Hoàng Lộ có chút lạnh lẽo, song Nghê Hiểu vừa ngâm trong hơi nóng nửa giờ không hề phát hiện ra điều này.

Cô ôm Nghê Hiểu chạy về bên phải. Đi qua phòng của Lâm Hòe và những người khác là đến cầu thang quen thuộc. Đến nơi, cái đầu đẫm mồ hôi của Nghê Hiểu lập tức rét lạnh như vừa bị dội nước đá.

Một giọt mồ hôi chảy xuống thái dương, cô đứng yên tại chỗ. Hoàng Lộ quay đầu, nhìn cô bằng vẻ mặt khó hiểu.

“Sao vậy?” Hoàng Lộ bình tĩnh hỏi.

“Không phải… không phải hướng này!” Nghê Hiểu hét lớn, “Cầu thang… Cầu thang ở bên trái!”

Đúng vậy, cô đã ở trong biệt thự này suốt bốn ngày, vậy nên không có chuyện nhớ nhầm.

Tay Hoàng Lộ càng ngày càng lạnh. Nghê Hiểu liều mạng rút tay ra khỏi chiếc gông cùm lạnh lẽo kia, “Hoàng Lộ” nhìn cô, mỉm cười.

“Không phải đâu, hướng này cơ.”

Nói xong, người kia chỉ về bên phải. Nghê Hiểu cuối cùng cũng hét lên thành công, nhưng do mất đà nên vô tình va vào cửa phòng Lâm Hòe.

Cô vừa định lên tiếng thì cánh cửa đã “cọt kẹt” mở ra.

Đứng trước mặt là Diệp Hiến mặc trường bào màu trắng. Sắc mặt cậu tái nhợt, nụ cười âm u lạnh lẽo, giống hệt “Diệp Khả Khả” mà cô nhìn thấy trong gương.

Người nọ vỗ tay, giống như đang hát, nhưng giọng điệu lại bình tĩnh vô cảm: “Không phải đâu, hướng này cơ.”

Cửa phòng ở tầng hai lần lượt mở ra. Từ phòng bên cạnh, “Sở Thiên” mặc trường bào màu trắng và “Diệp Khả Khả” mặc váy ngủ cùng nhau bước ra.

Họ cũng vỗ tay, giọng khô khốc: “Không phải đâu, hướng này cơ.”

Nhóm người tầng ba mặc trường bào nối đuôi bước xuống. Vẫn với vẻ mặt trống rỗng và giọng điệu khô khan đó, bọn họ xếp thành vòng tròn, vỗ tay với Nghê Hiểu bên trong.

“Không phải đâu, hướng này cơ.”

“Không phải đâu, hướng này cơ.”

Vòng tròn dần siết chặt, Nghê Hiểu ngồi dưới đất hét lên. Cô gắng sức đẩy “Sở Thiên” và “Diệp Khả Khả” ra, sau đó chạy về căn phòng thứ ba ở cuối hành lang.

Đường sống là đường chết, mà đường chết là đường sống… Vì cầu thang là đường dẫn đến cái chết nên căn phòng kia chắc chắn là đường sống!

Trong chớp mắt, cô lao thẳng vào phòng rồi đóng sầm cửa lại trước khi đám quỷ kịp đuổi tới. Sau khi khóa chặt cửa, cô dựa người vào tường thở phào nhẹ nhõm.

An toàn chưa?

Ngay sau đó, đèn trong phòng được bật lên!

Trên bàn trang điểm đối diện có một chiếc gương.

Trong gương, bên cạnh Nghê Hiểu đang kiệt sức ngồi trên mặt đất là chín cái bóng màu trắng cao lớn. Chúng nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào cô.

“A-!”

Trước khi ý thức trở nên mơ hồ, Nghê Hiểu nhìn thấy một bóng người mặc trang phục màu đỏ.

Cô chưa từng nhìn thấy màu đỏ nào đậm như vậy, đậm đến mức có thể nói là màu đen. Máu đua nhau chảy xuống từ cổ tay đối phương.

Người đàn ông với mái tóc đen dài được buộc thành đuôi ngựa, đôi mắt huyền sâu như vực thẳm. Những hoa văn màu đỏ sẫm không ngừng lan khắp làn da nhợt nhạt, giống như những chiếc gai kỳ lạ đầy sức sống.

Vô cùng quỷ dị, đáng sợ và… Xinh đẹp.

Đây là khuôn mặt y nhìn thấy đầu tiên khi thức tỉnh ở huyện Văn* dưới tư cách là một con quỷ, là khuôn mặt của chính y.

“Vậy là khi nhìn vào gương… Dáng vẻ thật sự sẽ hiện ra sao? Không thành vấn đề.” Người đàn ông khẽ cười.

Nói xong, những tơ máu đỏ tươi từ trong lòng bàn tay y thoát ra, tấn công về phía bóng trắng. 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.