Nguỵ Vũ Sâm bước ra từ đằng sau thân cây, vẫy tay với Phù Việt.
Thấy anh, Phù Việt lên giọng la to một câu: “Đợi em một chút.”
Sau đó cậu cúi đầu nói hai câu với mấy con heo rừng, heo rừng nhanh chóng biến mất theo con đường mà chúng nó đã tới.
Nguỵ Vũ Sâm hơi xấu hổ, anh không định nhìn lén, nhưng bây giờ bị cậu phát hiện thì lại có cảm giác giật mình chột dạ.
May sao Phù Việt không để ý, cậu lấy chiếc túi nhỏ trên lưng xuống, lấy trái cây đưa cho Nguỵ Vũ Sâm, cười nói: “Anh có thể đi loanh quanh cửa hang, nhưng đừng đi xa nhé.”
Phù Việt chỉ vào đầm lầy ở bên cạnh rồi nói: “Ở đây có nhiều đầm lầy giống vậy lắm nên cũng ít dã thú hơn. Đợi đến lúc anh có thể rời đi, em sẽ dẫn anh đi.”
Nguỵ Vũ Sâm nhìn trái cây trong tay, chần chừ trong thoáng chốc rồi vẫn nói thành lời: “Tôi muốn đi ngay bây giờ.”
Phù Việt sững người.
Thiếu niên mím môi, hiếm khi có cảm xúc khác xuất hiện trên gương mặt luôn tươi cười. Cậu im lặng hồi lâu.
Nguỵ Vũ Sâm cũng không nói nữa.
Hai người duy trì sự trầm mặc tưởng chừng khó hiểu nhưng thực chất lại rất ăn ý, cứ thế quay về hang núi.
Mãi cho đến khi Phù Việt đưa đùi gà đã nướng chín cho Nguỵ Vũ Sâm thì sự trầm mặc ấy mới bị phá vỡ.
Nguỵ Vũ Sâm cao 1m86, cao hơn Phù Việt 5 cm. Thiếu niên ngẩng đầu nhìn anh thanh niên cao lớn đã thay xong quần áo chiến đấu của đội đặc chủng đang đứng trước mặt mình, ánh mắt dịu dàng. Cậu nói: “Ăn sáng xong em sẽ dẫn anh đi, đoán chừng phải đi một tháng mới đến được biên giới.”
Một cảm giác khó có thể giải thích bỗng thoáng qua cõi lòng Nguỵ Vũ Sâm, nhưng anh không làm gì cả, cũng chẳng thừa nhận điều chi, thậm chí bây giờ bản thân anh cũng chưa rõ mình thích con trai hay con gái. Anh chỉ có thể khàn giọng cảm ơn, nhận đồ ăn rồi bắt đầu ăn.
Lúc chấp hành nhiệm vụ ở vùng hoang dã thì họ không được phép đốt lửa. Sau khi ăn hết đồ ăn mang theo, họ sẽ ăn hết những thứ ăn được, những thứ đó đều sống nhăn. Anh chẳng ngờ mình vẫn có cơ hội ngồi đây yên tâm ăn thịt chim thú rừng.
Tay nghề của Phù Việt rất tốt, vừa nhìn đã biết cậu có kinh nghiệm sinh tồn nơi hoang dã rất phong phú, thậm chí cậu còn mang theo đủ loại gia vị.
Nguỵ Vũ Sâm ăn rất nghiêm túc, bữa ăn này không phải tiệc chia tay nhưng lại khiến anh nếm được mùi vị biệt ly.
Phù Việt đưa phần thịt gà được xé nhỏ còn dư cho anh. Thiếu niên ăn ít, cậu đã ăn xong từ lâu và bắt đầu thu dọn balo. Cậu bình tĩnh lên tiếng: “Lát nữa chúng ta sẽ xuất phát, có lẽ phải một tháng sau mới tới biên giới Trung Quốc – Myanmar. Vết thương của anh vẫn chưa lành, nhất định phải theo sát em…”
Nguỵ Vũ Sâm thấy lòng mình rối ren, vô thức cắt ngang lời cậu: “Cậu không về cùng tôi ư?”
Phù Việt thoáng ngừng tay, cậu nói nhỏ: “Không được, em vẫn chưa tìm được người em muốn tìm.”
Nguỵ Vũ Sâm đã ăn no, nhưng không biết xuất phát từ cảm xúc gì, có lẽ do không muốn lãng phí phần thịt còn lại nên anh từ tốn nuốt thức ăn trong miệng, im lặng một thoáng rồi hỏi: “Cậu muốn tìm ai?”
Thiếu niên lén vượt biên, còn sở hữu tài nghệ cao siêu, quanh quẩn trong rừng nguyên sinh. Rốt cuộc cậu muốn làm gì?
Cậu đã cứu anh, có thể nói đã đối xử với anh ân cần chu đáo hết mực, ngoan ngoãn vâng lời, còn… còn làm chuyện thân mật nhường ấy.
Nhưng anh chẳng hiểu chút gì về cậu.
Đang ngẩn người thì bỗng má anh nóng lên, anh hoàn hồn thì thấy thiếu niên đã dọn balo xong xuôi và bước đến chỗ anh từ bao giờ, còn hôn anh một cái. Cậu cười nói: “Được rồi, nếu anh đã ăn xong vậy chúng ta xuất phát nhé.”
Mưa như trút nước nửa tháng liền khiến mực nước đọng trong rừng mưa rất sâu. Một lớp côn trùng chằng chịt che phủ mặt nước làm da đầu người nhìn tê rần. Nếu lúc này có tấm lưới ném xuống, có khi kéo được số côn trùng đủ để biên tập một cuốn cẩm nang côn trùng cũng nên.
Chỗ hai người trú ngụ có địa thế rất cao, vậy nên trước đây Nguỵ Vũ Sâm không hề hay biết bây giờ nước đã đọng cao đến thế. Anh dùng nhành cây thăm dò, mực nước sắp cao ngang ngực.
Mà bên dưới mặt nước có thể ẩn giấu rắn độc, đầm lầy hoặc những sinh vật chưa biết, nhìn kiểu gì cũng thấy dưới nước là một vùng tươi tốt.
Còn Phù Việt đứng trên mảnh đất cao, dùng dáng tay mà anh đã từng thấy trước đây huýt vang một tiếng sáo, âm thanh réo rắt tựa tiếng chim hót xuyên qua rừng cây. Đủ loại chim chóc bay tới đậu trên nhành cây nghiêng đầu tò mò nhìn hai người, ngoài ra chẳng còn động tĩnh nào khác.
Một lúc sau, Nguỵ Vũ Sâm thấy lạ bèn nhìn sang phía Phù Việt, không kiềm được hỏi rằng: “Chúng ta đang đợi gì thế?”
Phù Việt làm dáng tay im lặng, chỉ rừng rậm rồi nói: “Anh nghe đi.”
Một âm thanh xáo động vọng ra từ rừng sâu, ngay sau đó âm thanh ngày một rõ hơn, từng tiếng “bình bịch” vang lên, Nguỵ Vũ Sâm trợn tròn mắt, phía xa xa trong rừng cây tối đen có một con quái vật khổng lồ đang bước ra.
Đợi đến khi thân hình của nó hiển hiện trong tầm mắt, Nguỵ Vũ Sâm sững người, không ngờ lại là một con voi trắng Châu Á đã trưởng thành. Cơ thể khổng lồ từ từ bước qua vũng nước, mực nước ngang ngực con người còn chưa cao đến bụng nó. Trước khi đến gần, con voi huýt lên một tiếng, nhẹ nhàng chạm mũi vào mặt Phù Việt.
Dường như Phù Việt rất thân với nó, lần này ở rất gần nên cuối cùng Nguỵ Vũ Sâm đã nghe rõ cậu nói gì, nhưng nghe rõ cũng vô dụng vì anh chẳng hiểu gì sất. Có lẽ đó là một loại ngôn ngữ cổ xưa thần bí, nghe chừng rất đỗi tươi đẹp và êm dịu.
Voi trắng nghe xong bèn chủ động khom người. Phù Việt thuần thục leo lên, duỗi tay về phía Nguỵ Vũ Sâm còn đang sững sờ, nói: “Lên đi, nó sẽ đưa chúng ta qua.”
Cuối cùng Nguỵ Vũ Sâm cũng hiểu tại sao cậu nói một tháng là có thể ra khỏi rừng nguyên sinh rộng lớn, không phải vị trí của họ gần biên giới, mà bởi phương tiện giao thông của họ thực sự quá cao siêu.
Nơi voi trắng đi qua, thú dữ đều lũ lượt lảng tránh. Không biết Phù Việt mang theo thứ gì trên người mà suốt chặng đường chẳng hề có côn trùng quấy nhiễu họ.
Chặng đường an toàn kéo dài gần một tháng, mặc dù quanh đoạn đường cuối vẫn còn cổ thụ cao chọc trời, khó lòng phân rõ phương hướng, nhưng anh cảm nhận rõ cảnh quang xung quanh quen mắt hơn hẳn.
Đêm xuống, hai người tìm được một hang núi nhỏ. Hang không lớn, nhưng đủ che mưa chắn gió, voi trắng nằm nghỉ gần miệng hang.
Phù Việt kiểm lại mạch đập của Nguỵ Vũ Sâm rồi đưa thảo dược đã nấu xong cho anh, nhíu hàng mày xinh nói rằng: “Độ ẩm trong rừng quá cao, không tốt cho vết thương của anh, em có cho thêm thuốc khác, chắc sẽ hơi đắng.”
Trước đây đã đủ đắng rồi, bây giờ còn đắng được đến đâu cơ chứ?
Nguỵ Vũ Sâm nhìn chằm chằm thuốc hồi lâu, con ngươi tối tăm không rõ, một lúc sau mới từ từ uống thuốc. Lần này lúc uống vẻ mặt anh vẫn điềm nhiên, nhưng Phù Việt vẫn chuẩn bị socola, thấy anh uống xong thì nhét vào miệng anh. Cậu cười nói: “Miếng socola cuối cùng, ngày mai hết rồi nhé.”
Lúc ở đơn vị đi làm nhiệm vụ, họ cũng mang theo ít đồ, nhưng khang khác mùi vị này.
Socola tan chảy trong miệng, cuốn đi vị đắng cuối cùng trong miệng.
Ánh lửa nhảy múa trong hang. Có lẽ do tâm cảnh khác nhau, Nguỵ Vũ Sâm thoáng cảm thấy khó lòng đối diện với khung cảnh yên tĩnh thế này, anh dứt khoát nhắm mắt lại.
Phù Việt khẽ khàng đắp chăn cho anh, im lặng ngắm nhìn gương mặt ngủ say của Nguỵ Vũ Sâm, hồi lâu sau mới từ từ ghé lại gần, nhưng khi sắp chạm vào lại rời đi.
Nguỵ Vũ Sâm giả vờ ngủ, trái tim đã lạc mất nhịp đập bình thường, phải dựa vào nghị lực vững vàng được huấn luyện sau nhiều năm mà có của một anh lính đặc chủng mới không đến mức để lộ sơ hở. Thế nhưng nụ hôn trong tưởng tượng không đáp xuống, hơi thở của thiếu niên cũng xa dần.
Một lúc sau anh mới dè dặt mở mắt, thiếu niên đang dựa vào vách núi cách anh hơn một bước chân mà ngủ, không chui vào vòng tay của anh như mọi lần. Cuối cùng cậu cũng giữ khoảng cách với anh, nhưng Nguỵ Vũ Sâm chẳng thấy lòng mình thoải mái hơn.
Tiếng chim trùng trong núi giữa đêm hơi ồn, thực ra trước đây cũng thế, nhưng đêm nay có nói thế nào anh cũng chẳng yên lòng ngủ được.
Ngay khi anh chẳng thể nhịn được nữa định ngồi dậy hoạt động một chút thì cậu bé ở gần đó bỗng mở mắt, lặng lẽ bước đến đè lại động tác của anh, duỗi tay bịt miệng anh.
Anh hiểu ngay hẳn có thứ gì nguy hiểm đang đến gần, nhưng anh chẳng hề nhận ra điều gì kì lạ.
Phù Việt khẽ nói vào tai anh: “Có dấu vết của con người, anh dập lửa đi.”
Nguỵ Vũ Sâm chẳng mảy may nghi ngờ, lập tức dập lửa.
Một lúc sau, Nguỵ Vũ Sâm mới nghe thấy tiếng bước chân vụn vặt từ ngoài xa truyền đến.
Nghe tiếng bước chân có lẽ là của bốn năm người. Người đến nói tiếng Myanmar, một người ngạc nhiên nói khẽ: “Trời ơi, voi trắng!”
Voi trắng nhúc nhích tai, cơ thể to lớn chắn trước cửa hang, nhìn về phía người nói. Nó không đứng lên, cũng chẳng có ý định tấn công.
Một người khác nghe giọng có vẻ đã lớn tuổi, lão trách mắng: “Voi trắng là vật thiêng liêng, đừng quấy rầy nó, chúng ta đi đường vòng.”
Những người ngoài kia nhỏ giọng trao đổi, nhưng Nguỵ Vũ Sâm lại chia một nửa tâm trí cho người bên cạnh. Hơi thở của Phù Việt gần sát bên anh, anh lơ đãng nghĩ nếu mình nhích về trước một chút, hoặc Phù Việt nhích về trước một chút, vậy thì hai người có thể hôn nhau như trước kia…
Giọng nói của một người trẻ tuổi ngoài kia chứa đựng nỗi bất an: “Hàng hoá lần này sẽ không gặp vấn đề gì chứ? Cháu nghe nói người trong thôn Sách Mễ ở bang Shan bị giết cả rồi, không ít lính Trung Quốc mất mạng.”
Nguỵ Vũ Sâm sững sờ, mọi mơ tưởng vô thức mất tăm.
Ông lão cười gằn rồi nói: “Thằng nhát gan, sợ gì chứ, mày không nghĩ xem tại sao Sói Rừng Rậm trong lời đồn lại tập trung hết ở một cái thôn nhỏ. Có người bên phía quân đội Trung Hoa đưa tin, dù có bao nhiêu Sói Rừng Rậm tới đó thì cũng chôn thây ở đó hết thôi.”