Rừng Nguyên Sinh Bắc Myanmar - Phiến Quỳ

Chương 20



Ba tháng sau, quân khu Tây Bắc.

Chúc Long mở một chiếc hộp nhỏ mà chỉ huy tự tay giao đến tay anh, mắt bỗng ửng đỏ.

Đồng đội thấy cảm xúc của anh không ổn thì lũ lượt vây quanh. Lúc nhìn rõ đồ vật trong tay anh, tất cả đều sững sờ.

Đó là một tấm thẻ kim loại khắc cái tên mà họ thuộc nằm lòng, tay súng bắn tỉa đã vùi mình trong rừng nguyên sinh Bắc Myanmar, tranh thủ thời gian cho đồng đội chạy thoát, cột bom xông về phía bọn buôn thuốc phiện, đồng đội đã cùng họ kề vai sát cánh chiến đấu nhiều năm — Báo Hoa.

Chúc Long run run. Dưới thẻ kim loại có một tấm thẻ nhỏ, kiểu chữ trên thẻ thanh thoát, chỉ viết đúng một câu: Nay đưa hồn thiêng về cố hương.

Anh biết người viết là ai, là thiếu niên xinh đẹp ấy. Sau khi xác nhận họ an toàn, cậu đã quay lại rừng Bắc Myanmar.

Trên thẻ có dấu vết nóng cháy, có lẽ thiếu niên đã tìm đến hiện trường vụ nổ hôm ấy. Đây là sự tôn kính lớn nhất với một chiến sĩ, để linh hồn họ được quay về cố hương.

Anh lau mạnh vệt nước trên khoé mắt, tim đập điên cuồng, chạy vụt ra ngoài tóm lấy chỉ huy vẫn chưa đi xa rồi hỏi: “Người đưa hộp đâu rồi?”

Chỉ huy nhìn anh bằng ánh mắt lạ lùng, nói: “Cái hộp này do Liễu Thượng tướng đưa đến, anh ấy đi rồi.”

Chúc Long đứng sững tại chỗ, mắt nhìn về phía lối vào đơn vị, hồi lâu sau mới khẽ nói: “Cảm ơn.”

Cảm ơn cậu, Phù Việt.

Cuối tháng 12, 5 giờ sáng, Bắc Kinh.

Cây cổ thụ trước cổng đã trụi nhẵn một mảng, nhân viên vệ sinh quét sạch chiếc lá cuối cùng, rồi nhìn sang chàng trai cao lớn đang đứng trước cổng nhà người ta. Chàng trai đến sớm hơn cả bác, dù mặc quần áo dày cũng lạnh run, tai anh đỏ bừng vì lạnh, nửa ngày trời cũng chưa có ý muốn đi.

Bắc Kinh vào tháng 12 đã đổ tuyết đầu mùa, sáng sớm lạnh thấu xương. Hôm nay là cuối năm, nửa tháng nữa là sang năm âm lịch rồi.

Bác gái nhân viên vệ sinh chuẩn bị thu dọn đồ nghề về nhà nấu cơm cho con. Lúc đi ngang qua chàng trai khôi ngô ấy, bác vẫn không kìm được càm ràm một câu: “Này cậu trai, cãi nhau với vợ đúng không? Mau vào đi, hôm nay lạnh lắm đấy.”

Nguỵ Vũ Sâm sững sờ.

Anh chỉ thoáng “bồi hồi sợ phút gần quê”[1] mà thôi. Ổ khoá ngoài cánh cổng màu đỏ của tứ hợp viện đã mất tăm, trước cửa sạch bong, rõ ràng chủ nhân căn nhà đã về.

Anh lịch sự gật đầu. Đợi bác gái nhiệt tình kia đi xa, anh mới mím môi tiến lên một bước, chuẩn bị gõ cửa.

Nhưng tay lại dừng giữa không trung.

Cánh cửa vang lên tiếng két két mở ra trước mặt anh.

Một thiếu niên mặc áo ngủ bằng vải lông xuất hiện trước mặt anh.

Trong phút chốc anh không biết nên phản ứng thế nào.

Đây là lần đầu tiên anh gặp cậu sau khi ra khỏi rừng mưa, anh không dám thừa nhận rằng hòa nhập xã hội lại cho anh cảm giác bất an.

Đôi mắt xinh đẹp của thiếu niên hơi trợn to, trong suốt như một loài động vật họ mèo nào đó. Cậu còn cầm bút vẽ trong tay, gương mặt sạch sẽ trắng ngần hiện rõ vẻ sững sờ, nhìn anh không nói.

Bỗng dưng anh có cảm giác giữa hai người có sự xa cách khó có thể nói rõ.

Anh từ từ buông cánh tay định gõ cửa, nở nụ cười nhạt nhoà, nói: “Đã lâu không gặp.”

Cánh tay vừa buông xuống chợt nóng lên, cánh cửa sau lưng anh vang lên tiếng “cạch” rồi đóng lại.

Xúc cảm ấm nóng trong ngực khiến anh bỗng chốc không biết phải làm sao, sau đó anh ghì chặt cậu vào lòng.

Mắt anh mờ sương, cảm xúc không tên lấp đầy trái tim.

Nguỵ Vũ Sâm cúi đầu vùi vào hõm vai của thiếu niên.

Hai người cứ im lặng ôm nhau như thế một lúc. Cho đến khi nhiễm cả độ ấm trên người đối phương, tim hòa nhịp cùng tim người còn lại, Phù Việt mới ngẩng đầu: “Anh đến sao không gõ cửa?”

Nguỵ Vũ Sâm không nói, chỉ mở to mắt nhìn cậu.

Hai tay thiếu niên phủ lên tai anh, giữ tư thế ấy bưng mặt anh lên rồi ghé lại gần hôn anh, từng cái hôn nhẹ nhàng làm tan chảy bờ môi lạnh cóng, cho đến khi tai anh ấm lên, môi bắt đầu ẩm ướt.

Từng bông tuyết trôi nổi giữa trời, hơi ấm trong nhà đầy ắp. Trên chiếc sô pha trước cửa sổ sát sàn, hai người ôm hôn đắm đuối.

Cuối cùng Nguỵ Vũ Sâm cũng hiểu sự ngọt ngào lãng mạn ẩn chứa trong câu nói “ngồi đối diện nhau nhưng vẫn nhớ người” của Tsangyang Gyatso. Anh muốn nghiền nát người trong ngực mình.

Nguỵ Vũ Sâm đã cởi áo lông vũ ra, anh mặc một chiếc áo len cổ tròn màu đen ở bên trong, để lộ chiếc cổ thon dài.

Cuối cùng anh cũng thả môi Phù Việt ra, bật cười trước ánh mắt buộc tội lóng lánh nước của cậu. Anh tì lên trán Phù Việt, nghe tiếng hít thở nặng nề của Phù Việt vì thiếu oxy, cảm xúc trào dâng dưới đáy lòng anh như sắp tràn ra ngoài, giọng anh vừa khàn vừa dịu dàng: “Sau khi nhận được tấm thẻ em gửi đến, anh bèn nộp đơn xin lên đội. Thực ra anh cũng vừa xuống máy bay chưa lâu.”

Phù Việt chun mũi, nói: “Chuyện em hỏi anh là chuyện này hả?”

Nguỵ Vũ Sâm im lặng, anh không thể nói lần đầu tiên trong 26 năm đời mình, anh cảm thấy thiếu tự tin trước mặt một người.

Anh không đáp, Phù Việt cũng không vội hỏi, trong mắt cậu tràn ngập nét cười, cúi người ngậm dái tai của Sói Rừng Rậm.

Vì vừa mới thoát khỏi cái rét lạnh nên dái tai của anh hơi nóng. Bị cậu ngậm như thế, cả người anh cứng đờ. Hơi thở của thiếu niên phả vào tai anh, anh cảm giác cơ thể mình đã tê dại mất một nửa, hơi thở vô thức trĩu nặng thêm.

Trong sự rung động của trái tim, anh cảm nhận rõ quỹ tích di chuyển của môi thiếu niên. Lúc thiếu niên hôn lên cổ anh, anh phối hợp ngửa đầu về sau.

Sói đầu đàn Tây Nam chủ động dâng hiến chiếc cổ yếu ớt nhất của mình, Phù Việt ngồi quỳ trên chân Nguỵ Vũ Sâm, gần như thành kính hôn lên chiếc cổ thon dài xinh đẹp của anh, ngậm yết hầu với đường nét hoàn mỹ rồi không ngừng mút liếm.

Ánh sáng ngoài khung cửa sổ ảm đạm, từng bông tuyết lớn bay vào sân, rơi xuống rồi dừng chân trên chiếc ghế xích đu.

Nhiệt độ trong phòng dần tăng cao, mỗi một chữ được thốt ra từ miệng thiếu như đều như đang gõ vào lòng người. Anh nghe giọng nói êm tai mang theo âm mũi ấy liên tục gọi mình: “Anh Nguỵ ơi…”

Anh lớn hơn cậu bảy tuổi, tình cờ gặp nhau trong khu rừng nguyên sinh Bắc Myanmar đáng sợ, mạng sống của anh được cậu cứu về hai lần.

Đây là cậu bé từng hôn anh trong rừng nguyên sinh, là cậu bé xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của anh, đôi môi mềm mại với đường nét hoàn mỹ ấy đã từng…

Nguỵ Vũ Sâm cúi người hôn lên môi Phù Việt, chặn giọng nói của cậu giữa kẽ môi răng.

Tuyết ngoài cửa sổ đọng thành từng lớp dày. Có cơn gió thổi qua, chiếc ghế xích đu vốn đứng im khẽ lắc lư, đôi ba bọt tuyết rơi xuống.

Phù Việt làm tổ trên chiếc giường lớn, kiệt sức ngủ say.

Nguỵ Vũ Sâm dịu dàng hôn trán cậu rồi đeo đôi dép mềm đứng trước cửa sổ sát sàn ngắm tuyết. Ở Tây Nam hiếm khi thấy tuyết. Màu tuyết ngoài trời sáng trong, dịu dàng rơi xuống. Thiếu niên trong phòng ngủ say giấc nồng. Lần đầu tiên anh cảm thấy trái tim mình yên bình đến nhường ấy, hiếm khi anh có một ý nghĩ đầy “văn nghệ”, có lẽ dáng vẻ của năm tháng tĩnh lặng chính là thế này.

Anh nhìn lướt qua phía trước cửa sổ, bỗng dưng ánh mắt cứng lại.

Là giá vẽ anh thấy lần trước.

Lúc đó trên giấy chỉ có vài nét bút phác hoạ ít ỏi, bây giờ nó đã được tô điểm sắc màu.

Người lính đặc chủng trên bức tranh mặc quân trang ngẩng đầu nhìn trời, gần như y hệt anh.

Nguỵ Vũ Sâm ngây ngẩn.

Bên cạnh giá vẽ là một tập tranh rất to, trên trang tiêu đề là một con sói khổng lồ, trông rất oai phong hung dữ, dường như Nguỵ Vũ Sâm dự cảm được điều gì đó, trái tim bắt đầu đập vang.

Trang đầu tiên của tập tranh là một thiếu niên tuổi tác không lớn, mặc quân trang, mặt mày non trẻ nhìn thẳng về trước, kế bên có ghi chú một dòng chữ nhỏ: năm 2009 nhập ngũ.

Kỹ thuật vẽ không tốt bằng hiện tại, chữ viết cũng non nớt.

Càng về sau, kỹ thuật vẽ của chủ tập tranh ngày càng tốt, người trên tập tranh cũng dần trưởng thành, bức tranh cuối cùng là một thanh niên đang tựa vào voi trắng bình yên chìm vào giấc ngủ.

Nguỵ Vũ Sâm tưởng như đang xem quá trình trưởng thành khi mình nhập ngũ, trong đó có mỗi một lần anh lập công, nhận quân hàm, mỗi một lần trưởng thành huy hoàng. Anh kìm nén sự kinh ngạc trong lòng và cẩn thận lật từng trang trong tập tranh. Không biết đã qua bao lâu, một cơ thể ấm áp ôm lấy anh từ phía sau, khi ấy anh mới hoàn hồn.

Thiếu niên gác cằm lên vai phải của anh, đó là một tư thế thân mật rất đỗi tự nhiên.

Nguỵ Vũ Sâm hé miệng, hồi lâu sau mới nói một câu: “Vẽ khá lắm.”

Phù Việt cười, nhoài cơ thể vì cười mà hơi run run lên lưng anh. Cậu nghiêng đầu hôn tai Nguỵ Vũ Sâm rồi nói: “Anh không hỏi tại sao em biết anh à?”

Nguỵ Vũ Sâm ôm cậu vào lòng, vâng theo lời cậu mà hỏi rằng: “Thế tại sao em biết anh?”

Phù Việt bĩu môi, nói: “Em họ Phù mà.”

Nguỵ Vũ Sâm ngớ người, chẳng nhẽ…

***

Chú thích:

[1] 近乡情怯: ý chỉ cảm giác của người xa quê khi trở về quê nhà, mượn bản dịch của Ngô Văn Thú trong bài thơ “Độ Hán Giang” của Lý Tần. 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.