Nữ Giáo

Chương 37



Ý nghĩ muốn đi tìm Bạch Ngải Đình bị làm phai nhạt. Long Thất cầm điện thoại nói với người đại diện một câu: “Tôi có việc cần bàn với chú.”

……

MV mà người đại diện từng nhắc đến kia Long Thất đồng ý rồi nhưng với điều kiện là phải nhận được tiền hợp đồng trước. Người đại diện nói: “Chuyện này thực ra cũng không phải là cô nói muốn quay là có thể quay. Cuộc họp nội bộ lần trước cô không tới, bây giờ tin tức đã công khai rồi. Đâu có thiếu mấy vị tiểu minh tinh của các công ty lớn đến tranh giành.”

Long Thất nói: “Tôi không cần biết nó ra sao. Chỉ cần chú có thể lấy được cơ hội này cho tôi thì ăn chia ra sao tuỳ chú quyết định. Tôi cũng có thể ký hợp đồng đại diện với chú. Lão Bình không phải chú luôn muốn ký hợp đồng đại diện với tôi sao?

“Không phải là cô kêu phải đi học à?”

“Bây giờ tôi thiếu tiền!”

Câu này vừa thốt ra, lão Bình lập tức vui vẻ. Hắn nói: “Được. Ngày mai cô đến chỗ tôi đi. Tôi mang cô đi gặp người hát chính của nhóm. Người quản lí của bọn họ là người quen của tôi.”

……

Ba ngày sau, Long Thất chuyển số tiền mà Tư Bách Lâm yêu cầu cho hắn.

Ngày hôm đó cô không đến trường, Đổng Tây cũng không. Nghe nói người nhà của Đổng Tây tới trường mấy lần để bàn bạc với lãnh đạo chuyện gì đó, cụ thể là gì thì không ai đoán được.

Vào buổi tối của một tuần sau, trên đường Long Thất từ trường quay về nhà thì đi ngang qua Lãng Trúc Công Quán, cô lên tiếng kêu lão Bình dừng xe, hắn nói: “Ôi, nhà cô ở đây á?”

“Không phải.”

Lão Bình ý vị thâm tường nhìn cô: “Nhà bạn trai ở đây?”

“Phiền phức.” Long Thất cộc lốc trả lời rồi từ xe bảo mẫu kéo cửa bước xuống.

Đi vào cổng tiểu khu, Long Thất trực tiếp bước về hướng nhà Đổng Tây, không có ý định đi vào mà chỉ yên lặng đứng trước cửa nhà cô, hai tay đút trong túi áo ngửa đầu nhìn.

Gió thổi lạnh lẽo, sắc trời u ám, phòng Đổng Tây đang sáng đèn.

Long Thất một mình đứng trong gió đông nhìn chăm chú vào ánh sáng màu lòng đỏ trứng ngỗng, gió từng cơn từng cơn thổi đến hất tung mấy sợi tóc quăn bên má cô, mùi thơm của mỹ phẩm còn thoang thoảng hoà quyện vào trong khí lạnh. Long Thất chỉ đứng lặng ở đó nhìn, cũng không cảm thấy lạnh.

Một lúc sau, rèm cửa khẽ đung đưa, một bóng người vụt qua. Long Thất nhanh chân trốn vào một góc sân không dễ phát hiện.

Vừa lúc điện thoại rung lên. Long Thất ngẩng đầu nghe ngóng động tĩnh của căn phòng kia rồi lại cúi đầu mở khoá màn hình điện thoại. Còn tưởng rằng “hồ sơ” đã lấy được rồi, ai ngờ mở ra lại là một tin nhắn thông báo của ngân hàng: XXX ngày 20 tháng 12 lúc 16:45 chuyển RMB 20000.00 tệ vào số tài khoản XXXX của quý khách, số dư tài khoản hiện tại là……

Long Thất nhìn thấy tin nhắn thì cau mày, lập tức gọi đến số của Tư Bách Lâm.

“XXX” là số tài khoản lúc trước Tư Bách Lâm đưa cho Long Thất nhưng bây giờ hắn lại gửi ngược tiền lại cho cô. Điều này cô không hiểu. Mà gọi ba cuộc điện thoại hắn đều không nhận.

Long Thất bắt đầu đi về hướng nhà của Tư Bách Lâm, phiền muộn gọi cuộc điện thoại thứ tư. Lần này đầu dây bên kia đã thông.

Nhưng truyền đến lại là giọng nói của con gái, không phải là Vụ Tử.

Long Thất giờ phút này cũng lười quan tâm, trực tiếp nói: “Chuyển máy cho Tư Bách Lâm.”

“Anh ấy đang ăn cơm.”

Cô gái ở đầu dây bên kia cũng chẳng hỏi xem Long Thất là ai, dường như đã được thông báo trước sẽ có người gọi đến, đáp lại trôi chảy: “Anh ấy kêu tôi nói với cô là hồ sơ anh ấy không bán nữa.”

“Kêu hắn cùng bà nội hắn nói chuyện!” Long Thất nổi cáu.

Cô gái nói: “Không được. Anh ấy đang uống canh.”

“Cô nói với hắn tôi đang ở trước tiểu khu nhà hắn đây. Trong vòng mười phút lập tức tới giết người.”

Cô gái khựng lại một chút, đáp: “Anh ấy bảo vậy không bằng cô giết thẳng tới số 68 cách vách ấy.”

68 là số nhà của Cận Dịch Khẳng.

Bước chân Long Thất chậm lại, hít vào một hơi, cả người như muốn điên rồi, hỏi: “Cận Dịch Khẳng cướp hồ sơ đi rồi?”

“Anh ấy nói đúng vậy.”

“Là tôi hỏi mua trước.”

“Anh ấy nói ai ra giá cao hơn thì được lấy.”

Cận Dịch Khẳng chính là như vậy. Long Thất biết rõ cậu sẽ như vậy mà. Chuyện gì cậu ta cũng muốn nhúng tay vào. Mặc dù cái gợi ý này là Cận Dịch Khẳng đưa ra nhưng cũng không đến mức cố tình làm khó dễ chứ. Long Thất cúp máy, lập tức ấn số gọi cho tên khốn nạn kia, quay người đi tới số nhà 68.

Đến vườn cây trước cửa biệt thự nhà Cận Dịch Khẳng, điện thoại cuối cùng cũng kết nối được. Lửa giận của Long Thất như núi lửa phun trào: “Cậu rốt cuộc có ý gì?”

Đầu dây bên kia loáng thoáng nghe thấy tiếng phụ nữ nói chuyện, một giây sau Cận Dịch Khẳng mới phản ứng lại câu hỏi của cô, nói: “Đang bận, nói chuyện sau.”

“Nói ngay bây giờ.”

“Trong hồ sơ không có gì cả. Tôi đang giúp cậu tiết kiệm tiền.” Cận Dịch Khẳng mang khí thế “nói luôn thì nói luôn” đáp lời.

Long Thất cũng vậy: “Tôi chẳng cần cậu giúp tôi tiết kiệm tiền. Tôi mua rồi chính là tôi mua rồi. Kể cả nó trống không thì tôi cũng chẳng kêu ca. Trả lại đây.”

Tiếng nói chuyện của phụ nữ ở đầu dây bên kia xa dần, nghe thấy tiếng mở cửa xe, sau đó là tiếng gió, rồi lại là tiếng đóng cửa, Cận Dịch Khẳng trả lời: “Thật sự là không có gì.”

“Là cậu nói đấy!” Long Thất nói xong liền cúp máy, gọi ngược lại cho Tư Bách Lâm.

Điện thoại vẫn là cô gái kia nhận. Cô ta không lên tiếng. Long Thất hùng hổ nói: “Mở loa lên.”

Cô gái kia dừng lại một chút giống như đang hỏi ý kiến của Tư Bách Lâm. Sau đó nghe thấy “cạch cạch” một tiếng, Long Thất biết loa hẳn đã được mở lên rồi, liền đem đoạn ghi âm Cận Dịch Khẳng vừa nói phát cho hắn nghe. Tư Bách Lâm có phản ứng nhưng vẫn không nói gì, chỉ nghe thấy xa xa có một tiếng cười ha hả truyền tới, rất có thâm ý, Long Thất khích tướng: “Tư Bách Lâm cậu được lắm. Tốn hai vạn kêu cậu lấy hồ sơ, kết quả là lại không có gì? Hả?”

Nhưng Tư Bách Lâm vẫn giữ được bình tĩnh. Cười xong vẫn không nhận điện thoại, chỉ kêu cô gái kia truyền đạt lại: “Đấy là chuyện giữa vợ chồng hai người. Đợi nội bộ hai người giải quyết xong với nhau rồi lại nói tiếp.”

“Tôi muốn giải quyết ngay lúc này. Rốt cuộc trong hồ sơ có cái gì. Tôi muốn biết bây giờ.”

Cô gái kia dừng một lát rồi treo máy.

Cúp, điện, thoại!

Long Thất nhanh chóng gọi tới cuộc thứ hai.

Cuộc thứ hai không ai nhận thì cuộc thứ ba, thứ tư, tư năm, Long Thất chính là muốn gọi cháy máy Tư Bách Lâm đến khi nào hắn nhận thì thôi. Ở cuộc thứ bảy, điện thoại vang lên một tiếng “cạch”, Long Thất chờ đợi. Không bao lâu sau cuối cùng cũng nghe thấy tiếng của Tư Bách Lâm: “Cậu thật sự muốn biết?”

“Tôi nhất định phải biết. Kể cả chỉ là một cái tiêu đề đi chăng nữa.”

Lúc này, Long Thất đã đến gần nhà của Cận Dịch Khẳng, có thể nhìn thấy cây La Hán trong vườn nhà cậu. Ở trước cửa nhà có mấy chiếc xe hơi, còn nghe thấy tiếng người giúp việc người Philippine Donna đang dùng tiếng Trung tiếp khách.

Tư Bách Lâm nói: “Vậy được. Cậu nghe đây. Bố dượng của cậu Sở Diệu Chí, phó giáo sư khoa Văn của đại học Hoa Ninh, là người bản địa, có hai đứa con trai.”

Lúc đó, Long Thất đã đứng ngay trước cửa nhà Cận Dịch Khẳng, nghe thấy bên trong truyền ra tiếng nói cười của Bạch Ngải Đình và bố mẹ cô ta. Người giúp việc Donna đang bưng một mâm rượu đi phía sau bọn họ. Đèn đuốc trong biệt thự sáng trưng, người ra kẻ vào, giống như đang tổ chức một bữa tiệc linh đình.

Mà Cận Dịch Khẳng đang đứng ở ngay sát cửa ra vào. Cậu hoàn toàn tách biệt với đám người kia, cũng cách xa Bạch Ngải Đình. Đứng tại chỗ nghe điện thoại, tập hồ sơ ở bên tay phải thỉnh thoảng đập lên bức tường bên cạnh, cả người lộ vẻ cáu kỉnh.

Điện thoại của Long Thất vẫn luôn có tín hiệu báo có người gọi tới. Hẳn là của Cận Dịch Khẳng.

“Chấm đen trong đời hắn chỉ có một,” Tư Bách Lâm nói tiếp, “Chính là vợ của hắn.”

Cùng lúc này, bố mẹ của Bạch Ngải Đình chú ý tới Long Thất, hướng Bạch Ngải Đình dò hỏi một câu: “Là bạn học của các con à?”

Bạch Ngải Đình nhìn qua, mà người đang đưa lưng với Long Thất là Cận Dịch Khẳng cũng theo đó quay người lại. Vừa phát hiện Long Thất đang đứng ngay gần đó, tập hồ sơ trong tay cậu không đập lên vách tường nữa, tay đang cầm điện thoại cũng từ từ hạ xuống. Cậu ở trong gió lạnh đưa mắt nhìn cô.

“Vợ hắn là người song tính,” Ở bên này Tư Bách Lâm nói một câu cuối cùng, “Có một tình nhân đồng tính bên ngoài ở với nhau ít nhất năm năm rồi. Hắn và vợ chỉ là hình hôn(*) mà thôi.”

(*)cuộc hôn nhân nhằm mục đích che mắt người đời.

……

……

Long Thất sững sờ trong gió.

Như bị sét đánh ngang tai.

Câu vừa rồi giống như một loại độc dược mãn tính chầm chậm chảy trong máu.

Đầu dây bên kia không tiếp tục nói nữa. Tư Bách Lâm thông minh chủ động cúp máy. Mà giờ phút này độc dược bắt đầu phát tác, Long Thất thở ra một ngụm khí, trước mặt hiện ra một làn khói trắng, bị gió lạnh đông kết thành băng tuyết.

– —–oOo—— 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.