Nữ Giáo

Chương 35



Học sinh đề cử phải làm hai bài thi, một bài thi viết, một bài thi miệng. Bài thi viết được tổ chức vào một buổi chiều mưa Chủ nhật.

Bên trong trường thi đèn đóm sáng trưng nhưng lại có chút lạnh lẽo, bao gồm cả âm thanh sột soạt của giấy bút và tiếng ho khan vì lạnh của học sinh. Đổng Tây viết xong một bài luận lớn, khẽ cúi đầu ho hai tiếng, lại từ trong túi móc khăn giấy.

Chiếc móc khoá gỗ trong túi quần theo đó bị rơi ra, lộp bộp rớt xuống đất. Đổng Tây cúi đầu nhìn, chuẩn bị cúi người nhặt lên. Giám thị nghe thấy tiếng động thì đi tới dùng tay ra hiệu cho cô tiếp tục làm bài, ông sẽ tới nhặt hộ.

Đổng Tây thu tay lại, tiếp tục theo thói quen rút ra tờ giấy ăn. Khăn giấy vừa mới mở ra được một nửa, hai con ngươi đã lập tức co rút lại, bút đang nắm trong tay bất giác trượt xuống lăn trên mặt bàn. Cô vừa chuẩn bị thu lại thì đột nhiên cổ tay bị một đôi tay lớn giữ chặt, lực đạo vừa lớn vừa đột ngột. Đổng Tây hơi chau mày, ngẩng đầu nhìn lên. Hắn là một người có vóc dáng cao lớn, vẻ mặt nghiêm khắc tựa như người đại diện của công lý. Trong 0.5 giây trở tay không kịp đó, Đổng Tây trấn tĩnh nói: “Em không có.”

Em không có gian lận.

Chỉ trong vòng một ngày, tin tức Đổng Tây gian lận bằng cách chép đáp án lên tờ khăn giấy tại trường đại học Hoa Ninh truyền ra gây chấn động toàn bộ trường cấp ba Bắc Phiên. Ngay lúc vừa mới nghe được tin tức, Long Thất đã lập tức xin nghỉ về sớm, cô vừa mặc áo khoác vừa chạy như bay trên hành lang. Lúc chạy xuống cầu thang thì đụng trúng Long Tín Nghĩa mới từ trong lớp đi ra. Hắn nhìn thấy cô liền nhảy ra xa năm bước, hai tay ôm ngực hét lớn: “Đừng tức giận! Đừng tức giận! Tao sẽ trả mà! Sẽ trả!”

Nhưng Long Thất không nghe thấy gì hết, chỉ điên cuồng chạy xuống lầu.

Ngày hôm đó Đổng Tây không tới trường. Long Thất bắt xe tới thẳng Lãng Trúc Công Quán. Bảo vệ nhận ra cô nên cho vào. Long Thất tìm thấy biệt thự phong cách châu Âu nhà Đổng Tây, hình như không có ai ở nhà, gọi đến số của Đổng Tây cũng không ai bắt máy.

Đang là trung tuần tháng mười hai, trời lạnh căm căm, những bông tuyết vụn bay bay trong gió báo hiệu trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay đã tới. Long Thất nhìn vào căn biệt thự vắng lặng từ bên ngoài cổng sắt, trên trán lấm tấm mồ hôi, mũi đỏ bừng, hô hấp nặng nề thở ra một làn khói mờ mờ, tâm tình xúc động đến giờ vẫn chưa thể hoà hoãn lại. Long Thất chỉ biết ôm lấy lồng ngực đang đập loạn của mình, dựa vào bức tường đá trước cửa nhà Đổng Tây, chậm rãi ngồi xổm xuống chờ đợi.

Vụn băng đọng đầy trên tóc, lông mày và bả vai. Cô đứng đợi từ sáng đến chiều, từ chiều đến tối muộn, tận đến lúc thành phố lên đèn, đến lúc vai áo ướt sũng, tóc bết hai bên, gò má lạnh đến mức trắng bệch, cuối cùng cũng đợi được đèn pha từ phía sau người chiếu tới, cùng với tiếng dừng lại của xe hơi.

Long Thất nâng đầu khỏi đầu gối, ngoái lại nhìn rồi từ từ dựa vào bức tường bên cạnh đứng dậy.

Đổng Tây cùng một người phụ nữ khoảng ba bốn mươi tuổi chậm rãi từ hàng ghế sau bước xuống. Đó là mẹ của cô ấy. Còn người lái xe là bố của Đổng Tây. Không khí trông có vẻ ảm đạm nặng nề. Long Thất đạp lên nước tuyết tiến đến gần. Đổng Tây vừa nhìn thấy cô lập tức khựng lại. Mẹ Đổng đứng bên cạnh khẽ đưa mắt đánh giá Long Thất, nhẹ giọng nói gì đó với Đổng Tây, còn Đổng Tây chỉ lặng lẽ gật đầu.

Sau đó, mẹ Đổng Tây bước vào nhà, còn bố cô ấy đánh xe vào trong garage. Đổng Tây nán lại ở bên cạnh cửa sắt chờ Long Thất bước tới. Tầm mắt dừng lại ở trên nền đất cách đó hai mét, gió thổi vù vù, chiếc khăn quàng trên cổ khẽ tung bay.

Mà người lên tiếng trước cũng là cô.

Đổng Tây hỏi: “Trong trường đã đồn đại thành thế nào rồi?”    

Có lẽ cô ấy cũng đã rõ ràng tình cảnh của bản thân, cũng đoán được kết cục của chính mình, câu này nói ra làm cho người ta cảm thấy đáy lòng tan nát. Long Thất cau mày: “Mình tin là cậu không có.”

Long Thất đã đứng chờ rất lâu, toàn thân run lẩy bẩy, những lời kẹt cứng trong cổ họng khàn khàn thốt ra. Đổng Tây không ngẩng đầu chỉ nhẹ giọng nói. “Cậu cứ nói đi. Mình muốn biết.”

Một lúc lâu sau, Long Thất mới trả lời: “Nói cậu mua trước đề kiểm tra sau đó chép đáp án lên khăn giấy, giữa giờ làm bài lấy ra xem thì bị giám thị phát hiện. Kết quả… bị huỷ bài ngay tại chỗ.”

Nói xong, không khí đình trệ trong chốc lát, Long Thất nói: “Nếu như là do Bạch Ngải Đình gây ra thì mình sẽ đi tìm cô ta ngay bây giờ.”

“Không phải là Bạch Ngải Đình.” Thái độ của Đổng Tây rất quả quyết, tiếp tục nói: “Mà là người khác.”

“Là ai?”

Đổng Tây từ từ ngẩng đầu nhìn Long Thất, nói cho cô biết: “Chính là vị giám thị ở trường thi.”

“Hắn tên là gì?”

*****

Đêm tháng mười hai có bao nhiêu dài thì có bấy nhiêu lạnh lẽo. Chỉ có ai từng đứng canh cả một đêm ở ngoài trời mới hiểu rõ cái lạnh thấu xương ấy.    

Rạng sáng mùa đông, mặt trời còn chưa ló, cái rét lạnh căm căm. Đèn đường, vườn hoa, trên thân cây tất cả đều được bao phủ một tầng băng mỏng. Có tiếng mở khoá xe, Sở Diệu Chí mặc một bộ com-lê, cầm theo cặp tài liệu đặt vào ghế sau, vừa định mở cửa ghế lái thì Long Thất từ đâu lao ra đập mạnh lên cửa xe đóng sập lại. Hắn trượt tay, còn chưa kịp phản ứng lại đã nghiêng đầu trông thấy người đến là cô, trong nháy mắt thái độ kinh ngạc chuyển sang vẻ nghiêm nghị như thường ngày.

“Thất Thất.”

“Mục đích của ông là gì? Ông được lợi gì khi hãm hại một học sinh vô tội? Ai là người sai khiến ông?”

Long Thất liền một lúc hỏi ba vấn đề, hai mắt nhìn chằm chằm vào Sở Diệu Chí, gò má trắng bệch, sắc môi hơi tái, đến làn khói thở ra cũng ít hơn Sở Diệu Chí, cả người lạnh lẽo, sự căm ghét cũng biểu hiện rõ ràng.

Mà hắn chỉ nhìn chăm chú cô.

Hắn nhìn Long Thất năm giây, sau đó mới như bừng tỉnh, tiếc nuối chép miệng: “Thì ra nữ sinh đó là bạn của con.”

Sau đó còn cẩn thận bổ sung: “Sớm biết vậy thì chú đã rộng rãi với nó một chút.”

Khăn quàng trên cổ hắn bị Long Thất túm lấy, đè cả người hắn lên cửa kính xe, cô nghiến răng nói: “Cái đống giấy đó là ông đưa cho cậu ấy, là ông nhét vào trong tay cậu ấy lúc ở trường thi. Một người sống sờ sờ đã bị ông hãm hại đấy!”

“Thất Thất. Có chuyện gì thì cũng phải giữ bình tĩnh trước đã.”

“Họ Sở kia, ông đừng có giả vờ nữa. Đồ lòng lang dạ sói, văn nhã bại hoại.”

“Thất Thất.”

Cho dù bị Long Thất kích động ấn dúi trên cửa xe, hắn vẫn kiên trì khuyên nhủ cô, hai tay giơ lên tận lực không muốn chạm vào Long Thất, cứ mặc cô nắm chặt lấy cổ áo mình. Chiếc xe đậu sát kế bên bởi vì động tĩnh bên này mà chuông báo chống trộm kêu inh ỏi, vài căn nhà xung quanh cũng sáng đèn.

Long Thất mạnh tay hất hắn ra, lưng Sở Diệu Chí va phải cánh cửa phía sau. Cô lùi lại chỉ vào hắn: “Có người nhìn thấy rồi.”

Hắn giương mắt nhìn về phía cô.

“Nhìn thấy cái gì?”

Long Thất không nói mà dùng dáng vẻ “tôi sớm muộn gì cũng bắt ông vì việc này mà thân bại danh liệt” nhìn chằm chằm vào hắn sau đó từ từ lùi về sau. Sở Diệu Chí thở dài một tiếng như có như không: “Thất Thất. Chú không biết con dựa vào đâu mà chắc chắn như vậy. Nhưng nếu chỉ dựa vào lời của nữ sinh kia thì…”

Hắn dừng lại. Long Thất vẫn lắng nghe, nhịp thở rối loạn chờ hắn nói tiếp.

“Nếu như vậy, thì chính là đứa trẻ kia đã nói dối. Bởi vì cô ta thực sự đã gian lận.”

……

……

……

Câu “có người nhìn thấy rồi” chỉ là Long Thất hù Sở Diệu Chí mà thôi.    

Lúc hắn nghe thấy câu đó biểu tình có chút khác thường, nhưng sau đó lại nói năng rất hùng hồn giống như lấy tính mạng ra để thề.

Cả một buổi sáng Long Thất đều ngây ngốc ở bên trong phòng thiết bị của trường. Cứ cách bốn mươi phút chuông báo vào tiết lại vang lên một lần. Cô nép mình ở bên trong không gian chật hẹp giữa bục nhảy ngựa và những miếng đệm cao su, khuỷu tay chống lên đầu gối, lòng bàn tay ôm lấy đầu cố làm giảm bớt cơn đau do bị nhiễm lạnh, nhớ lại vẻ mặt của Sở Diệu Chí hàng trăm hàng ngàn lần. Điện thoại liên tục vang lên thông báo nhắc nhở có bài viết mới ở trên diễn đàn trường.

Tất cả đều là những bài viết liên quan đến Đổng Tây.

Không ai có thể tưởng tượng ra được nhưng lòng hiếu kỳ lại cứ trào dâng dữ dội, sự sa ngã của một học sinh ngoan còn có sức hút hơn cả chuyện lãng tử quay đầu. Mặc dù sự việc vẫn chưa được điều tra rõ ràng nhưng dư luận đã không thể chờ đợi được mà tuyên án tử hình cho Đổng Tây. Dư luận chính là đáng sợ như vậy, chỉ cần có lời đồn đoán thì nhất định sẽ tiến triển theo đúng kịch bản mà họ mong muốn.

——Là do Long Thất đấy. Bởi vì cô ấy chơi cùng với Long Thất nên mới đổ đốn như vậy.

——Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng.

——-Tất cả là do Long Thất.

……

Long Thất vùi lấy đầu, mặc cho điện thoại có kêu lên vô số lần.

……

Đến giờ nghỉ trưa, chuông báo hết tiết lại vang lên, cửa phòng chứa đồ cọt kẹt mở ra, có hai quả bóng rổ mang theo một chút ánh sáng bên ngoài bị ném vào trong. Quả thứ nhất rơi vào bên trong xe đẩy đựng bóng bên cạnh bục nhảy ngựa, còn quả thứ hai lăn vào trong góc, đập vào khung sắt rồi bật xuống đất, “ping ping ping ping” lăn tới cạnh chân của Long Thất.   

Cô nheo mắt lại ngẩng đầu lên.

Cận Dịch Khẳng bởi vì quả bóng thứ hai không trúng nên phải đi đến bên cạnh bục nhảy ngựa, vừa cúi người định nhặt bóng lên thì phát hiện ở trong không gian chật hẹp có người. Ánh mắt hai người ở trong một khoảnh khắc chạm vào nhau. Long Thất lúc này đột nhiên có cảm giác như từ cõi chết sống lại. Còn Cận Dịch Khẳng ngay tại giây phút đó lại cố tình phớt lờ cô, cầm lấy quả bóng ném vào trong xe đẩy, quay người chuẩn bị rời đi. Long Thất lập tức có phản ứng, từ phía sau lưng cậu đứng bật dậy, nói: “Tôi có chuyện cần nói với cậu!”

– —–oOo—— 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.