Long Thất về tới lớp chưa được bao lâu, thầy chủ nhiệm đã bước vào phòng gọi Đổng Tây ra ngoài.
Dưới ánh nắng chiều tà, thầy chủ nhiệm nói, còn Đổng Tây chỉ yên lặng chắp hai tay sau lưng nghe. Long Thất ngồi ở trong lớp nhìn ra, vừa nhìn vừa dùng ngón trỏ đẩy nhẹ gọng kính màu đen trên sống mũi lên. Khoảnh khắc trông thấy Đổng Tây gật đầu đáp ứng với giáo viên chủ nhiệm, cô dường như có thể nghe thấy tiếng sột soạt của mái tóc cô ấy trượt xuống theo cái gật đầu bả vai.
Thầy chủ nhiệm đi khỏi, Đổng Tây bước vào lớp vừa kịp tiết học tiếp theo bắt đầu. Cô ấy không nhìn Long Thất, tựa như chuyện vừa rồi cùng thầy giáo thảo luận không hề liên quan gì tới cô.
Truyện được dịch và edit bởi Bạch Tư Lăng. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cả một buổi sáng Đổng Tây không tới tìm cô.
Buổi chiều cũng không.
Phải đến tận tiết tự học buổi chiều thứ hai Đổng Tây mới hoàn thành xong bài tập, cầm lấy vở và một chồng bài thi đi qua nửa lớp học, đứng trước chỗ ngồi của Long Thất.
Long Thất nhìn cô.
Quần áo Đổng Tây lúc nào cũng toả ra một cỗ hương thơm dìu dịu làm cho khứu giác của người ta dễ chịu, đến giọng nói cũng vậy. Mặc kệ xung quanh có ồn ào đến thế nào, cô vẫn có thể tách biệt với những thứ ầm ĩ đó, hỏi: “Hôm nay cậu có rảnh không?”
Cậu bạn cùng bàn ngẩng đầu nhìn Đổng Tây một cái rồi lại cúi đầu chơi điện thoại.
“Có rảnh.”
Truyện được dịch và edit bởi Bạch Tư Lăng. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đổng Tây để một chồng đề thi cùng với vở bài tập đang ôm trong lòng lên bàn của cô.
“Thầy giáo muốn mình kèm cậu học tập. Sau này nếu có chỗ nào không hiểu thì cứ tìm mình. Mấy quyển này là vở ghi chép trên lớp của mình, đều là các môn khoa học. Ngày mai mình sẽ đưa cho cậu vở môn xã hội. Còn mấy bài kiểm tra này là đề ôn tập được giao từ hôm đầu cậu nghỉ học, cậu về nhà nhớ làm, ngày mai mình sẽ giúp cậu đối chiếu đáp án.”
Đổng Tây nói xong liền nhìn Long Thất.
Long Thất bỏ tay phải đang chống má xuống, tay trái đang xoay bút cũng đặt xuống bàn, cầm lấy tập bài kiểm tra và vở ghi chép nhìn qua một lượt rồi gật đầu.
Lúc này cậu bạn cùng bàn đã bỏ đi tới nhà vệ sinh rồi.
Đổng Tây chuẩn bị rời đi thì Long Thất lên tiếng hỏi một câu: “Dạo này cậu thế nào rồi?”
Có lẽ câu hỏi này quá mức đột ngột, Đổng Tây ngẩn ra hai ba giây mới quay đầu lại, cô im lặng một lúc, trả lời: “Mình vẫn ổn.”
Mọi người xung quanh đang tán gẫu sôi nổi, hầu như không có mấy ai chú ý đến góc bên này. Đổng Tây trả lời xong, theo lý thuyết thì sẽ quay người rời đi, nhưng thời khắc này lại chậm chạp không bước tiếp cũng không nghe cô nói gì thêm. Long Thất đoán được điểm bất thường, nhẹ giọng hỏi: “Vậy cậu và cậu ấy vẫn tốt chứ?”
Người biết mối quan hệ giữa Đổng Tây và Cận Dịch Khẳng có lẽ chỉ có mình Long Thất. Mà người duy nhất có thể nghe cô tâm sự và an ủi có lẽ cũng chỉ có Long Thất.
Đổng Tây đối mặt với Long Thất: “Cậu ấy vẫn tốt.”
Long Thất đang cố nghiền ngẫm hàm ý trong bốn chữ này thì Đổng Tây từ trong túi áo lấy điện thoại ra. Cúi đầu đặt điện thoại lên bàn, trên màn hình là một tin nhắn được gửi đến từ Cận Dịch Khẳng. Nội dung chỉ vỏn vẹn một đoạn.
“Tôi không thích hợp với cậu. Về sau đừng liên lạc nữa. Chúc cậu mọi việc thuận lợi.”
Tin nhắn được gửi tới vào lúc mười giờ sáng nay. Lúc đó Long Thất đang nói chuyện với Úc Tỉnh Lị. Long Thất đọc xong thì ngước mắt nhìn Đổng Tây. Vẻ mặt cô vẫn rất bình tĩnh, nhẹ nhàng đặt ngón trỏ lên môi mình, ám chỉ một cái đầy ẩn ý, “cậu biết, mình biết, trời đất biết, và cậu ấy biết, mọi thứ kết thúc rồi.”
Đổng Tây kiên cường hơn so với Long Thất tưởng tượng.
Điểm này đúng là có chút ngoài dự liệu.
Lúc tan học, Long Thất tìm thấy Cận Dịch Khẳng ở sân vận động phía tây của trường. Chỉ có một mình cậu ngồi đợi.
Cô ném cặp từ bên ngoài khán đài vào bên trong. Cận Dịch Khẳng nghe thấy tiếng động, lập tức hướng mắt nhìn cô. Long Thất chống tay vào lan can nhảy vào, nhặt cặp lên rồi tiến về hàng ghế chỗ cậu ngồi.
Cận Dịch Khẳng có một khoảng thời gian đặc biệt thích kiểu áo T-shirt của một hãng thời trang Nhật Bản. Long Thất cũng từng tặng cậu một chiếc số lượng có hạn, đắt kinh khủng, cô phải tốn không ít sức lực mới mua được. Mặc dù cậu lúc đó cũng có vài cái rồi. Nhưng xui xẻo thế nào hôm mặc cái áo của cô tặng ra ngoài lại bị một cô em lạ mặt nào đó cầm bút dạ lén lút ghi số điện thoại lên góc áo. Về đến nhà Cận Dịch Khẳng mới phát hiện ra. Vì chuyện đó mà ảo não rất nhiều ngày đã thế còn nổi giận đùng đùng. Long Thất lúc đó cười cậu đúng là có số đào hoa, còn chế giễu cậu nhỏ mọn. Mà Cận Dịch Khẳng từ lần đó trở đi không còn mặc cái áo kia đi ra đường nữa.
Nhưng hôm nay cậu lại mặc nó, ở góc áo vẫn còn có chút vết bẩn mờ mờ do bút dạ để lại.
Giữa hai đầu ngón tay cậu kẹp một điếu thuốc nhưng không đốt. Chỉ trầm mặc nhìn sân thể dục trống trải phía trước. Long Thất ngồi xuống bên cạnh cậu, từ trong túi áo lấy ra một chiếc bật lửa, “cách” một tiếng đốt lên rồi đưa qua.
Cận Dịch Khẳng ngậm điếu thuốc vào trong miệng, nghiêng đầu mượn lửa từ chỗ cô. Long Thất đốt xong lại bỏ bật lửa vào trong túi quần cậu: “Cho cậu đấy. Tôi cai rồi. Lần nào cậu cũng không đem theo.”
Cậu vẫn nhìn xuống sân thể dục, không trả lời.
“Tôi đến chỉ muốn nói câu cảm ơn vì đã buông tha Đổng Tây thôi.”
Cận Dịch Khẳng vẫn không nói lời nào. Tàn lửa ở đầu điếu thuốc nhẹ nhàng rơi xuống. Long Thất cầm lấy cặp chuẩn bị đứng dậy rời đi thì Cận Dịch Khẳng lên tiếng: “Không cần cảm ơn.”
Cậu nói tiếp: “Về sau đừng bao giờ nhìn tôi, đừng bao giờ tới tìm tôi, cũng đừng bao giờ cho tôi mượn lửa. Đừng tuỳ tiện cùng tôi nói chuyện. Chúng ta không ở chung một trình độ, cậu tiếp tục làm học sinh cá biệt, còn tôi tiếp tục làm học sinh đứng thứ hai toàn trường. Chuyện giữa tôi và cậu tốt nhất là cứ nghiền nát trong đáy lòng đi. Tôi không muốn người khác biết tôi từng cùng một học sinh cá biệt có khúc mắc. Mất mặt. Sau này đừng vịn vào tình xưa nghĩa cũ tới tìm tôi, chuyện của cậu tôi sẽ không giúp. Từ ngày hôm nay trở đi cái gì cũng sẽ không giúp.”
Long Thất đứng ở đầu ngọn gió, nhìn khoảng không trống trải trước mặt, lại nhìn hoàng hôn đỏ rực dần buông xuống, đáp: “Được.”
“Ra ngoài đừng bao giờ nhắc đến tên tôi.”
“Được.”
“Đừng có nói cậu quen biết tôi.”
“Được.”
Cận Dịch Khẳng ấn đầu thuốc lên chiếc ghế Long Thất vừa ngồi, nói: “Hết rồi. Cậu cút đi.”