Người Tình Trong Gương

Chương 36: Ngoại truyện 4 (Hoàn)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi xong việc, đã là 8h30 tối.

Hoàng hôn buông xuống thị trấn nhỏ nằm ở cực Nam đồng bằng Sirico.

Một vài tia nắng chiếu vào sau lưng Lam.

Hơi nóng trên đầu ngón tay của Lâm Tam Thiên không hề giảm bớt, anh chìm vào bóng tối, ngón tay di chuyển theo ánh sáng, cuối cùng dừng lại trên nốt ruồi đen nhỏ trên bả vai của Lam.

Anh ất thích vuốt ve lưng Lam, từ xương cụt lên đến cột sống, động tác chậm rãi nhẹ nhàng.

Người bình thường rất khó tỉ mỉ vuốt ve lưng của mình, anh và Lam lại có thể làm được.

Lâm Tam Thiên nghiện lặp đi lặp lại kiểu này “chỉ có hai người họ mới làm được”.

Sau khi vận động kịch liệt Lam tận hưởng hơi ấm từ đầu ngón tay của Tam Thiên, y lười biếng nhắm mắt lại, nằm sấp gối ở trên đùi Tam Thiên, châm một điếu thuốc cho mình.

Ánh lửa lóe sáng, soi sáng khách sạn dần chìm vào bóng tối.

Trên điếu thuốc còn để lại một vết son màu xanh nhạt.

“Tam Thiên, vừa nãy cậu chưa ăn sạch son môi của tớ.” Lam nói.

“À.”

Lâm Tam Thiên lấy điếu thuốc từ tay Lam, mượn ánh sáng lờ mờ nhìn vết son môi rồi cắn thẳng vào miệng.

Cắn son môi của Lam, điếu thuốc rít vào miệng dường như có vị của Lam.

Yết hầu của Lâm Tam Thiên trượt xuống.

Ánh mắt Lam dừng ở trên môi Tam Thiên: “Đừng cắn nó, cắn tớ đi.”

Y trầm thấp cười, sau đó rút điếu thuốc ra khỏi miệng Tam Thiên rồi tự phủ lên.

Đó là một nụ hôn chậm rãi và thoải mái.

Đã một năm kể từ khi cả hai đoàn tụ, cặp đôi yêu nhau bình thường có lẽ đã bị cuộc sống hàng ngày làm vơi đi hứng thú, nhưng Tam Thiên và Lam chưa bao giờ cảm thấy đủ.

Họ chia sẻ thời gian, nhiệt độ, cảm xúc của nhau… tất cả mọi thứ, mà không cảm thấy nhàm chán vì khoảng cách quá gần.

Suy cho cùng, chẳng ai cần phải giữ khoảng cách với bản thân mình cả.

Mãi đến khi cả hai đều có hơi khó thở, Lam mới buông Tam Thiên.

“Tớ có hơi đói.” Tam Thiên lên tiếng.

Lam: “Tớ cũng thế.”

Lam xuống giường, lúc nhặt quần áo trên mặt đất lên, động tác thoáng dừng lại.

Cuối cùng y nhặt áo sơ mi của Tam Thiên mặc vào.

Khách sạn đã hoàn toàn tối đen, Lâm Tam Thiên mở đèn đầu giường.

Anh nhìn chằm chằm bóng lưng Lam mà ngẩn người.

Hai năm trước, Lam là một tồn tại không thể lộ ra ánh sáng với anh, đó là thứ tình cảm méo mó bệnh hoạn giấu sâu tận đáy lòng.

Mà hiện tại đối với anh, Lam là một tồn tại độc lập, một bản thân trên thế giới, một người yêu khiến anh tin vào sự vĩnh hằng.

“Tam Thiên, tối nay tớ mặc như vậy nhé?”

Lam mặc áo sơ mi màu xám của Tam Thiên, y vén mái tóc dài ra sau tai.

Lam hiếm khi mặc đồ nam, chứ đừng nói đến việc mặc đồ nam ra đường.

Lâm Tam Thiên hơi ngạc nhiên trước ý tưởng đột ngột của y, nhưng anh nhanh chóng hiểu được ý định của đối phương.

Sau mười hai giờ là ngày Hạ Chí, là sinh nhật đầu tiên cả hai gặp lại.

Cũng là kỷ niệm ngày cưới của họ.

Trong một dịp đặc biệt như vậy, Lam muốn kỷ niệm theo một cách khác.

“Được.”

Lâm Tam Thiên đứng dậy tỉ mỉ sửa sang lại áo sơ mi cho y rồi chảy lại tóc cho y.

Anh nghĩ, yêu đương với bản thân rất tuyệt, ngay cả quần áo cũng có thể mặc cùng nhau.

Cuối cùng, Lâm Tam Thiên lấy một chiếc áo sơ mi trắng trong vali ra mặc vào, hai người vào phòng tắm rửa sạch vết son còn sót lại trên môi, chóp mũi và cằm.

Vào mùa hè ở thị trấn nhỏ phía Nam của Sirico có cuộc sống về đêm rất phong phú.

Tam Thiên và Lam nắm tay nhau như thường lệ, không hề cố kỵ ánh mắt người khác vừa ăn vừa đi dạo chợ đêm.

Trong khi chờ kem cuộn, bà chủ nhiệt tình trò chuyện với họ.

“Hai anh em vừa nhìn đã biết là sinh đôi.”

Hai người liếc nhìn nhau đều có nén cười, trăm miệng như một đáp lại: “Vâng.”

“Quá dễ nhận biết, anh em bình thường không thể nào trông giống nhau như đúc vậy được.” Bà chủ cười vẫy cái xẻng đá trong tay, tâm trạng rất tốt.

“Vậy dì đoán xem, hai bọn cháu ai là anh trai ai là em trai?” Lam hỏi.

Ánh mắt bà chủ đảo qua đảo lại trên mặt hai người, cuối cùng nói: “Dì đoán người đeo kính này là anh trai, còn cậu là em trai.”

Lam và Tam Thiên không nhịn được bật cười, bà chủ vốn chắc chắn lại lộ ra vẻ mặt do dự: “Sao vậy? Dì nói sai sao?”

Tam Thiên cười lắc đầu: “Không, dì đoán đúng rồi.”

Bà chủ cười ha ha, đắc ý: “Đúng không? Dì xem chuẩn lắm đấy.”

“Cha mẹ hai đứa chắc hạnh phúc lắm, tình cảm hai anh em tốt đến thế, có thể làm cho gia đình bớt lo rất nhiều.” Bà liếc nhìn bàn tay hai người đan xen, đưa một phần lớn kem cuộn: “Hơn nữa còn đẹp đến thế, có một cặp con như vậy đúng là quá may mắn.”

Lâm Tam Thiên nhận lấy kem cuộn: “Cảm ơn dì.”

“Cả hai đến Sirico du lịch à?” Bà chủ lại hỏi.

Lam lắc đầu: “Đến đây cử hành hôn lễ.”

Bà chủ có vẻ ngạc nhiên: “Ồ, chúc mừng chúc mừng, ai là chú rể trong hai đứa thế?”

Hai người nhìn nhau, Lâm Tam Thiên nói: “Cả hai cháu đều là chú rể.”

Bà chủ thoáng kinh ngạc bèn nói: “Quá tuyệt vời, hai anh em song sinh tổ chức lễ cưới cùng lúc chắc chắn là một cảnh tượng khó quên, chúc cả hai đứa mọi điều tốt đẹp nhất.”

Chắc bà đã hiểu lầm, tưởng hai đôi chú rể này sắp kết hôn lập gia đình.

Hai người định đâm lao phải theo lao, không phá vỡ hiểu lầm tốt đẹp của bà chủ.

“Cảm ơn lời chúc của dì.”

Cuối cùng hai người nhất quyết phải trả đủ tiền mới cầm kem cuộn.

Sau khi dạo quanh chợ đêm đến mười một giờ đêm, hai người bước vào một quán bar do người dân địa phương giới thiệu.

Tiếng trống dồn dập ập vào mặt, sau khi hai người đến quán bar gọi đồ uống, xuyên qua đám đông đang uốn éo đắm chìm trong tiếng nhạc, tìm một góc tương đối yên tĩnh để ngồi xuống.

Quán bar này có ban nhạc hay, đồ uống họ bán chính hiệu và rẻ tiền, đây là một nơi tốt để ngồi một chút, nhưng hai người ngồi chưa đến mười phút, có hai cô gái ăn mặc nóng bỏng gợi cảm bước về phía họ: “Hì hì, hai người là anh em sinh đôi phải không?”

Hai người nín cười, tiếp tục trả lời theo “thiết lập” vừa nãy: “Đúng vậy.”

“Wow, hai người là cặp song sinh đẹp nhất mà em từng thấy đó.”

Cô gái đi bốt đen phun ra từng vòng khói, đôi mắt cô đảo quanh gương mặt cả hai, không hề che đậy vẻ thích thú.

Lâm Tam Thiên lễ phép cười: “Cảm ơn vì lời khen.”

Ánh mắt cô gái nhìn sang chiếc nhẫn trên ngón áp út của Tam Thiên và Lam, rồi mỉm cười đầy ẩn ý: “Để em đoán thử, hai anh lén vợ của mình ra ngoài chơi bời phải không?”

Lâm Tam Thiên không khỏi nhếch khóe môi, Lam nói với cô gái: “Không, người yêu của chúng tôi đang ở đây, ngay tại đây.”

Cô gái thoáng ngạc nhiên, vô thức nhìn xung quanh rồi mỉm cười: “Anh này, anh đừng có lừa bọn em như thế nha.”

Lâm Tam Thiên: “Không có lừa.”

Lam thì trực tiếp hơn nhiều, y tiến tới gần hôn nhanh lên môi Tam Thiên một cái: “Không lừa mấy cô đâu.”

Hai cô gái sốc đến mức đứng hình trong giây lát.

Một người trong đó thốt lên “f*ck”, còn người còn lại vẫn chưa tỉnh táo, một lúc lâu sau mới thốt ra một câu: “Loạn luân?”

Lam chẳng ừ hử gì cả, mà chỉ mỉm cười điềm tĩnh lịch sự đáp: “Vậy, thật xin lỗi.”

Hai người đeo nhẫn, tay nắm lấy nhau.

“Xin, xin lỗi đã làm phiền.” Hai cô gái mang tâm trạng phức tạp rời đi.

Tam Thiên và Lam nhịn không được nữa mà bật cười.

“Cậu xấu xa quá.”

“Ha ha.”

Sau đó không còn ai quấy rầy hai người nữa, chẳng mấy chốc đã gần nửa đêm, Lam đi đến quầy bar dặn dò gì đó, lúc trở về ánh đèn trên bục dàn nhạc chuyển sang màu xanh dịu.

Sau đó, giai điệu của “Blue” vang lên.

Lam vươn tay về phía Tam Thiên: “Anh hai, nhảy với em đi.”

“Được.” Lâm Tam Thiên nắm chặt tay Lam, đối phương lại nhanh chóng hôn lên chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh.

Ánh mắt cấm kỵ, dịu dàng lại chuyên chú.

Lâm Tam Thiên cười, sao tên này lại nhập diễn nữa rồi.

Cả hai ôm nhau bước lên sàn nhảy, giống như vũ hội hóa trang đêm Hạ Chí hai năm trước.

Mặt đối mặt, tay ôm eo, vô cùng mập mờ.

Điều khác biệt là bây giờ Lâm Tam Thiên đã biết nhảy.

Khi âm nhạc kết thúc, đồng hồ điểm mười hai giờ.

“Sinh nhật vui vẻ.”

“Sinh nhật vui vẻ.”

Hai người lại trà trộn trong đám đông nhảy vài điệu, mãi đến hai giờ rưỡi quán bar ngừng kinh doanh thì hai người mới rời đi.

Đường phố vào lúc rạng sáng yên tĩnh, cái nóng ban ngày đã hoàn toàn tan biến, gió thổi vào mặt mang theo hơi ẩm lành lạnh của nước biển.

Họ đi dọc theo con phố vắng vẻ, bước chân chậm rãi thoải mái.

Mùi vị của nước biển càng lúc càng đậm đà.

Tiếng sóng vỗ vào đá ngầm đánh vào thành phố nhỏ yên tĩnh vào ban đêm.

Đường phố trải dài dọc theo bờ biển Sirico.

Mặt trời mọc rất sớm vào ngày Hạ Chí, lúc này bầu trời phía Đông đã có chút trắng xóa.

“Lam, chúng ta ra bờ biển một lát đi.” Tam Thiên đột nhiên nghĩ đến rồi nói: “Nghe nói nếu may mắn có thể xem được cảnh tượng “nước mắt xanh” ở đây.”

“Nước mắt xanh” còn được gọi là cực quang trên biển.

Vào đêm hè, hàng ngàn sinh vật phù du sống dưới biển bị sóng cuốn lên, như những mảnh kính vỡ màu xanh có kích thước bằng hạt cát phủ kín mặt biển, trôi theo dòng nước soi sáng biển vào ban đêm.

“Vậy thì đi mau.”

Lam không thể chờ đợi nữa kéo Tam Thiên về phía cuối đường, hai người càng chạy càng nhanh, cuối cùng còn chạy nước kiệu.

Đến nỗi khi đến bờ biển, họ vừa thở hổn hển vừa cười.

Cả hai rất may mắn được ngắm nhìn sự bao la và kỳ quan của biển cả trước bình minh.

Những làn sóng tỏa ra ánh sáng xanh mịn không ngừng cọ rửa đá ngầm, thoáng chốc khi sóng rút đi, màu xanh của vô số đom đóm lưu động trên đá ngầm đen kịt.

Giống như những cụm ngọn lửa màu xanh bùng cháy trên những tảng đá lạnh lẽo, chúng lan rộng ra toàn bộ vùng biển rồi dập tắt trong tích tắc.

Đây chính là nước mắt xanh, thắp sáng biển cả trước mặt.

“Có vẻ như chúng ta gặp may rồi.”

Sau khi bình tĩnh lại nhịp thở và nhịp tim, Lam và Tam Thiên ngồi trên bãi biển, cát mịn và sạch sẽ, vô cùng thoải mái.

“Lúc chúng ta ở bên nhau, vận may luôn rất tốt.” Tam Thiên nói.

Đối với nhau mà nói, sự xuất hiện của đối phương chính là điều may mắn nhất.

Cách đó không xa ngọn hải đăng đứng trên bãi đá ngầm, ánh sáng trắng chiếu vào màn đêm trong xanh này.

Chỉ có điều đêm Hạ Chí ngắn ngủi sắp trôi qua, đường biển phía Đông đã chuyển sang màu trắng.

Lam lấy điện thoại di động ra, ống kính nhắm vào mặt biển xanh đang lưu động và chân trời bình minh.

Video ghi lại giọng nói của y, cũng ghi lại ngày quan trọng nhất ——

“Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đăng ký kết hôn với Tam Thiên, nhưng là năm thứ 21 tôi quen biết cậu ấy.”

“Hai mươi mốt năm?”

“Tính từ ngày cậu vào trại trẻ mồ côi.”

“Vậy à.” Lâm Tam Thiên mỉm cười: “Tuyệt thật.”

Thật tuyệt khi có Lam ở đây, có thể nhớ ra Lam càng tốt hơn, cả hai có thể sống với nhau như thế này thật tuyệt.

“Ừm, thật tuyệt.”

Ánh sáng xanh trên mặt biển dưới ống kính nhạt dần, bầu trời ngày càng sáng hơn, Lam tiếp tục nói: “Sau này mỗi năm Hạ Chí sẽ là sinh nhật của chúng ta, cũng là kỷ niệm ngày cưới của chúng ta.”

Tam Thiên: “Cũng bớt việc, chúng ta có thể cùng nhau trải qua ba ngày quan trọng.”

“Không bớt việc đâu, sau này mỗi năm đến Hạ Chí đều đến một địa điểm mới, không được lặp lại.” Lam đề nghị.

“Và ngắm mặt trời mọc ở đó, phải không?”

Hai người nhìn nhau cười.

Lam nắm tay Tam Thiên, ánh mắt hai người chạm vào nhau.

Dù đã bao lâu thì vẫn nồng nàn và chìm đắm như cái đêm chúng ta gặp nhau ở vũ hội.

Cũng không biết đã như thế này được bao lâu, cho đến khi ánh bình minh soi rõ gương mặt nhau.

“Tam Thiên, trời sáng rồi.” Lam nói.

“Ừm.” Tam Thiên thoáng nhìn Lam của mình: “Ngày hôm nay là bình minh của tớ.”

Khoảnh khắc Lam xuất hiện trở lại cuộc đời anh, từ lúc ấy anh đã được định sẵn sẽ sống trong ánh sáng vĩnh hằng.

“Tớ cũng thế.”

Hai người lại hôn nhau, đây là nụ hôn đầu tiên trong ngày sinh nhật của họ.

Nó dài lại dịu dàng.

Hướng về ống kính đối diện.

Nước mắt xanh đã biến mất, ánh mặt trời rọi sáng cả chân trời biển rộng.

– End –

|| Fanart Lam ||

Artist: Silyeta Wistearia 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.