Quả nhiên, cả câu chuyện, cuối cùng đã diễn biến thành Hứa Thư Yểu người ta vốn dĩ đã có bạn trai, kết quả Lưu Tử Thư thò lại gần thổ lộ không thành công, mà chuyện này lại bị bạn trai Hứa Thư Yểu biết, nên trực tiếp tặng tới 520 đóa hoa hồng, phô trương mà khoe ân ái.
Về phần bó cẩm chướng tặng theo sau kia, có thể xem nhẹ bất kể.
Hứa Thư Yểu chụp lại cả hoa hồng lẫn cẩm chướng, sau đó gửi hình ảnh qua tin nhắn cho Diệp Kỳ Sâm.
Hứa Thư Yểu: Anh tặng nhiều hoa hồng đến vậy nên em không lấy lên lầu nổi, nên em đã chọn một đóa đẹp nhất trong mỗi bó mà lấy rồi.
Diệp Kỳ Sâm rep lại rất là nhanh: Vốn dĩ anh muốn tự mình tới tặng cho em, chẳng qua suy xét đến trước kia anh đã từng làm giảng viên trong trường, nên tạm thời không có phô trương mà lộ diện.
Một lát sau, anh lại hỏi: Bó cẩm chướng bên cạnh?
Hứa Thư Yểu: Hứa Diễn tặng.
Diệp Kỳ Sâm phóng to tấm hình trên di động lên xem, khóe môi hơi hơi co giật. Mạch não của con trai anh, thật sự lợi hại.
Hứa Diễn đã thấy được thao tác còn tao* hơn mình của Diệp Kỳ Sâm trên diễn đàn trường, cuối cùng anh chàng tắt đi trình duyệt, cảm thán một câu – Thì ra đây chính là lực lượng của đồng tiền sao? Cẩm chướng mình tặng thế mà cũng chưa có tư cách lên diễn đàn.
*: là cái chữ 骚 này nè, mình dò trên hanzii.net, nó có vài nghĩa như sau – rối loạn, dâm đãng, cợt nhả, lẳng lơ (mình không cho thêm vài nghĩa không liên quan trong này, nếu các bạn muốn biết thì có thể đi tra thêm), mình thiệt sự bối rối chút, dùng dâm đãng thì hơi quá, mà nếu dùng cợt nhả thì …… hình như chưa tới, còn lẳng lơ… ờm, thiệt rất khó xử, nên mình để nguyên đây, mấy bạn có đề nghị gì cho mình để thay chữ này thì nhắn để mình cân nhắc thay từ nhé.
Quan Tuyền kinh ngạc: “Trời ạ, Hứa Diễn, bạn trai của chị cậu là ai mà có tiền đến vậy thế?”
Hứa Diễn bĩu môi: “Thì thổ hào đó.” Chẳng qua, chuyện của Lưu Tử Thư này cuối cùng đã được giải quyết.
Hứa Diễn lại mượn máy tính của Quan Tuyền, trực tiếp hack vào trong diễn đàn trường, xóa hết tất cả những bài post liên quan đến Lưu Tử Thư trước đó. Sau khi làm xong xuôi mọi chuyện, anh chàng sướng rơn mà gọi điện thoại cho Hứa Thư Yểu.
Chiều đến hai mẹ con bọn họ đều không có tiết, Hứa Thư Yểu nghĩ đến sáng nay Hứa Diễn còn chưa có ăn sáng đã đi học, nói: “Chiều nay chúng ta đi dạo siêu thị chút nhé?”
“Đi siêu thị làm gì?”
“Mua chút đồ ăn vặt.” Hứa Thư Yểu giơ tay lên nhẹ nhàng chạm chạm vào cánh hoa cẩm chương đặt trên bàn học, cười nói: “Mẹ cần một cu li.”
“Được rồi, đi thôi, chẳng qua con không có tiền.”
“Mẹ mời khách.” Hứa Thư Yểu hào phóng nói.
Hai mẹ con hẹn nhau gặp ở cổng trường, Hứa Diễn hai tay xỏ trong túi, ngồi ở cửa phòng bảo vệ chờ Hứa Thư Yểu tới đây. Khi từ rất xa thấy được cô tới, anh chàng mới chậm rì rì đi ra.
“Đi siêu thị nào vậy?” Hứa Diễn hỏi.
“Đi siêu thị nào lớn chút đi.” Hứa Thư Yểu nói: “Chúng ta gọi taxi đi.”
Hứa Diễn thích ngủ nướng, nếu mà buổi sáng có tiết thì anh chàng trên cơ bản là không đuổi kịp đến căn tin ăn sáng, giống như sáng hôm nay vậy đấy. Cho nên không bằng đến siêu thị mua cho anh chàng chút bánh mì hay là mì ăn liền gì đó, trực tiếp ăn luôn trong ký túc xá, đằng nào cũng tốt hơn để bụng đói.
Lúc chọn đồ, đều là một loại hai phần, Hứa Diễn đi đằng sau đẩy xe, Hứa Thư Yểu đi đằng trước chọn đồ.
Chờ khi hai người bọn họ đã dạo hết một vòng trong siêu thị, trong xe đẩy đã có một đống đồ.
“Mua chút trái cây đi.” Hứa Thư Yểu hỏi: “Con thích ăn loại trái cây nào?”
Hứa Diễn nói: “Cam.”
Hứa Thư Yểu cười nói: “Khéo thật, mẹ cũng thích.”
Hứa Diễn nhướng mày: “Con còn biết nguyên nhân mẹ thích ăn cam nữa.”
“Hửm?”
“Bởi vì ăn cam không cần gọt vỏ, có thể trực tiếp bóc ra là ăn.” Vừa lúc, nguyên nhân anh chàng thích ăn cam cũng là thế. Từ điểm này mà xem, hai mẹ con bọn họ còn rất là giống.
Hứa Thư Yểu chọn 2 túi cam ra, bỏ vào trong xe đẩy rồi nói: “Con đừng có ăn quá nhiều cam, ăn nhiều dễ bốc hỏa, mỗi ngày ăn một quả thôi, nhiêu đây cũng đủ cho con ăn được mấy ngày đấy.”
“Biết rồi.” Hứa Diễn gật đầu, anh chàng nhìn về phía mẹ mình: “Mẹ bây giờ mới 18 tuổi, sao mà lại thích lải nhải như lúc 38 tuổi vậy?”
Hứa Thư Yểu: “……” Cô cười đánh anh chàng một cái: “Con tìm đánh đúng không hả?”
Chọn đồ muốn mua xong hết rồi, hai người đi tới cửa tính tiền, chờ khi tính tiền ra khỏi siêu thị thì lại phát hiện bên ngoài đang mưa to, tạm thời không đi được.
“Chúng ta đi ăn KFC đi!” Hứa Diễn chỉ vào cửa hàng KFC cách vách: “Mẹ biết không? Hồi con còn nhỏ, mộng tưởng lớn nhất chính là sau khi dạo siêu thị với mẹ xong thì đi ăn KFC.”
“Vì sao chuyện này sẽ thành mộng tưởng của con vậy?” Hứa Thư Yểu kinh ngạc.
Hứa Diễn nhún vai: “Bởi vì trước giờ mẹ đều không dẫn theo con đi ăn nha.”
Hứa Thư Yểu sửng sốt, chỉ là ăn KFC mà thôi, vì sao mà cô lại không dẫn Hứa Diễn đi ăn vậy? Trong tương lai, cuộc sống của mẹ con bọn họ đến tột cùng là gian khổ cỡ nào, mà ngay cả một nguyện vọng nho nhỏ này cô cũng không thể thỏa mãn con trai vậy?
“Mẹ nói KFC là thực phẩm chiên rán, không vệ sinh.” Hứa Diễn nói bù vào.
Hứa Thư Yểu: “……” Cảm xúc tên thương cảm mới vừa ấp ủ ra, trong nháy mắt đã bị những lời Hứa Diễn nói tưới tắt luôn.
“Có đạo lý, đồ ăn không tốt cho sức khỏe không thể ăn nhiều, nếu con muốn ăn đến vậy, vậy gọi ít chút đi.” Hứa Thư Yểu tức giận nói.
Hai người họ ngồi trong tiệm, Hứa Diễn gọi món gà viên chiên giòn và khoai tây chiên, tính toán vừa ăn vừa đợi mưa tạnh.
Hứa Diễn thấy Hứa Thư Yểu vẫn luôn ôm di động mà gửi tin nhắn, không cần hỏi anh chàng cũng biết tỏng là đang chat với ai, anh chàng chỉ tò mò hỏi: “Tiền điện thoại của mẹ còn bao nhiêu vậy?”
Hứa Thư Yểu lắc đầu: “Không biết nữa.”
“Một tin nhắn 1 mao tiền, mấy ngày nay mẹ đã nhắn bao nhiêu tin với ổng rồi?”
“Chưa từng tính.”
Hứa Diễn nhướng mày: “Đưa đây, để con tra coi mẹ còn dư bao nhiêu tiền.”
Hứa Thư Yểu không rõ nguyên do, nhưng vẫn là đưa di động cho con trai. Hứa Diễn gửi tin nhắn tra tiền điện thoại cho nhà đài, rất mau, đã có tin nhắn phản hồi lại.
Nhìn tiền điện thoại giải trí của Hứa Thư Yểu, Hứa Diễn yên lặng mà trả lại di động cho mẹ mình.
Hứa Thư Yểu theo phản xạ mà nhìn thoáng qua, hỏi: “Đây ý là, tiền điện thoại trong tài khoản của mẹ, còn có hơn 3000 lận sao?”
Hứa Diễn cắn khoai tây chiên đáp lại một tiếng: “Ừm.” Anh chàng ghen ghét, anh chàng muốn có hơn 3000 tiền điện thoại trong tài khoản!
“Bạn trai mẹ nói, anh ấy có thể lập tức tới đón chúng ta.” Hứa Thư Yểu ngẩng đầu nói.
Hứa Diễn nghi hoặc: “Bạn trai của mẹ?” Lời này nghe, sao mà cứ thấy kỳ kỳ kiểu gì ấy nhỉ?
Hứa Thư Yểu gật gật đầu, cười nói: “Không phải là con còn chưa chấp nhận anh ấy sao, anh ấy nói, muốn chờ khi con thật tình chấp nhận anh ấy thì lại để con gọi anh ấy là ba.”
Hứa Diễn hừ lạnh: “Kiếp sau đi!”
Lúc Diệp Kỳ Sâm lái xe tới đây mưa vẫn còn rất to, anh đậu xe ở ven đường, cầm theo dù tới đón người.
Hứa Thư Yểu vội vàng lấy khăn giấy ra lau nước mưa trên người giúp anh, lại kéo anh ngồi xuống: “Chờ mưa nhỏ chút lại đi nhé.”
Diệp Kỳ Sâm nhìn món ăn trên bàn bọn họ, buồn cười nói: “Sao lại không gọi thêm chút nữa?”
“Đồ ăn không tốt cho sức khỏe, không thể ăn nhiều.” Hứa Diễn lặp lại những gì Hứa Thư Yểu nói vừa nãy.
Diệp Kỳ Sâm rõ ràng cảm nhận được cảm xúc không mấy vui vẻ của Hứa Diễn, anh nhướng mày: “Gọi cho con một phần ăn nhi đồng đi.” Rất thích hợp với tình huống hiện tại của bọn họ.
Ba mẹ và con trai.
Hứa Diễn tức giận nói: “Được đó, ông đi gọi đi.”
Diệp Kỳ Sâm nhướng mày, thật đúng là đứng dậy đi đến trước quầy thu ngân xếp hàng, sau đó gọi một phần ăn nhi đồng cho Hứa Diễn.
Bàn bên cạnh bọn họ có một cặp vợ chồng trẻ tuổi đi tới, họ dẫn theo một bé trai cỡ chừng 5-6 tuổi, người bố thả cái mâm trong tay mình xuống, sau đó ôm con trai vào trong lòng, đùa cậu bé: “Nào, chúng ta ăn KFC thôi.”
Còn người mẹ thì mỉm cười mà ngồi đối diện hai cha con, cả nhà ba người, hòa thuận vui vẻ.
Diệp Kỳ Sâm cầm phần ăn nhi đồng về lại bàn, đặt ở trước mặt Hứa Diễn: “Ăn đi nào, cậu bạn nhỏ.” Phần ăn nhi đồng còn tặng kèm một món đồ chơi nhỏ.
Hứa Diễn ngẩng đầu lia mắt nhìn Hứa Thư Yểu và Diệp Kỳ Sâm một cái, đột nhiên đứng dậy nói: “Tôi đi vệ sinh một chút.”
Thật ra vừa nãy anh chàng còn chưa nói hết, nguyện vọng khi còn nhỏ của anh chàng, là được cùng nhau đến ăn KFC với ba mẹ, giống như cậu bé ngồi bàn bên cạnh bọn họ vậy đấy.
Chẳng qua…… nguyện vọng này, hình như đã được thực hiện trong hôm nay rồi.
Hứa Diễn chỉ có thể nói, quá đậu xanh!
Bên ngoài trời mưa nhỏ hơn chút, Hứa Diễn còn chưa ăn hết phần ăn nhi đồng của mình, anh chàng thuận tay nhét hamburger ở trong túi: “Về phòng ngủ ăn tiếp.”
Diệp Kỳ Sâm cầm ô lên, trước hết là đưa Hứa Thư Yểu đến trong xe, sau đó lại quay về đón Hứa Diễn.
Hứa Diễn ngửa đầu nhìn cây dù trên đỉnh đầu, Diệp Kỳ Sâm cũng đã đi tới bên cạnh anh chàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai anh chàng nói: “Đi thôi, lên xe trước đi.”
Anh chàng ở dưới dù của Diệp Kỳ Sâm, không bị xối đến giọt mưa nào.
Hứa Thư Yểu xách theo một túi đồ to của mình leo lên lầu, trở về ký túc xá.
Bên ngoài trời đang mưa, trong ký túc xá thế mà không có ai. Hứa Thư Yểu trước hết là bỏ đồ mình mới mua sắm về trong tủ đựng đồ, tính toán đi tắm nước nóng trước đã.
Lúc cô đi ra lại nghe thấy La Tương đang gọi điện thoại bên cửa sổ, vẫn là bởi vì chuyện tiền nong.
La Tương cúp điện thoại xong thì thấy Hứa Thư Yểu, vành mắt đột nhiên đỏ lên, cô ấy nghẹn ngào lại rất thẹn thùng mà mở miệng: “Yểu Yểu, cậu có thể, cho mình mượn chút tiền không?”
Hứa Thư Yểu hơi hơi sửng sốt, nghĩ nghĩ mới mở miệng hỏi: “Cậu muốn mượn bao nhiêu?”
“1…… 5000. Thật xin lỗi, mình thật sự hết cách rồi…… Mình…… Mình thật sự không còn cách nào, chỉ có thể xin mượn cậu.” Cô ấy nói, rồi giơ tay che mặt lại.
Hứa Thư Yểu hít sâu một hơi, chỉ có thể rất có lỗi mà nói: “La Tương, xin lỗi, mình thật sự không có khả năng lấy ra 5000, nếu cậu thật sự cần dùng tiền gấp, mình chỉ có thể cho cậu mượn 500.”
La Tương sửng sốt, nức nở nói: “500…… Không đủ a.”
Hứa Thư Yểu nhìn về phía cô, cũng chưa có nói gì hết, xoay người lại, lấy ra 500 tệ từ trong bóp tiền của mình, đặt trên bàn sách của La Tương: “Đây là cho cậu mượn, chỉ cần cậu nhớ rõ trả lại cho mình trước lúc tốt nghiệp đại học là được.” Cô cũng chỉ có thể giúp nhiêu đây thôi, nếu như La Tương vẫn không học được cách cự tuyệt mẹ của cô ấy, vậy thì cô ấy sẽ vĩnh viễn không đi ra khỏi cái ma chú ấy được.
La Tương cười khổ một tiếng, thấp giọng nói: “Cảm ơn.”
Mỗi tháng, Hứa Lập Thành cho Hứa Thư Yểu và Hứa Diễn mỗi người 1500 làm sinh hoạt phí, vừa nãy mới vừa đi siêu thị, Hứa Thư Yểu đã xài hơn 300, hiện tại lại cho La Tương mượn 500, sinh hoạt phí tháng này của cô chỉ còn dư lại hơn 700, mà tháng này mới vừa bắt đầu thôi.
May mắn lần đi siêu thị này đồ mua về đều có thể làm bữa sáng và bữa tối, nếu mà xài tiết kiệm hơn chút, hẳn là vẫn đủ.
Hiển nhiên, tiền Hứa Thư Yểu cho La Tương mượn là không đủ, đang lúc La Tương do dự mà muốn mở miệng mượn Đặng Kiều ấy, Đặng Kiều đã như có điều cảm ứng mà trực tiếp lên giường nằm xuống, dùng chăn che mặt lại ngủ.
La Tương ký thác hy vọng cuối cùng trên người Thư Như Huyên.
Thư Như Huyên nghe thấy La Tương muốn vay tiền mình, cô ta nhìn thoáng qua Hứa Thư Yểu đang nằm trên giường, lại nhìn về phía La Tương, thế mà gật đầu: “Tôi có thể cho cậu mượn tiền, chúng ta ra đây nói chuyện đi.”
Mắt La Tương chợt sáng lên, phảng phất thấy được hy vọng, bèn vội vàng đi theo Thư Như Huyên ra ngoài.
Sau khi hai người họ rời khỏi đây, Đặng Kiều mới lộ mặt ra khỏi chăn, vừa để thông khí vừa hỏi Hứa Thư Yểu: “Có phải cậu đã cho La Tương vay tiền rồi hay không?”
Hứa Thư Yểu thả di động xuống, nhìn về phía Đặng Kiều, nhẹ nhàng gật đầu: “Cho mượn không nhiều.”
Đặng Kiều chậc một tiếng: “May mà tôi trốn mau.”
Làm Hứa Thư Yểu kinh ngạc chính là, người ngày thường chẳng thế nào về lại ký túc xá như Thư Như Huyên thế mà nguyện ý cho La Tương mượn tiền. Nếu đối lập như vậy, người bạn cùng phòng ngày thường quan hệ với La Tương cũng không tệ lắm như mình, thật lại có vẻ hơi keo kiệt.
Đại khái qua chừng mười mấy phút, La Tương và Thư Như Huyên đều đã trở lại, Hứa Thư Yểu trộm nghía qua, trên mặt hai người họ đều không có cảm xúc gì.
Cuối cùng, cô cũng chỉ mơ hồ nghe thấy Thư Như Huyên nói một câu: “Cậu hãy suy xét cho kỹ đi.”
Suy xét cái gì? Có chút kỳ quái.
——
Diệp Kỳ Sâm vốn dĩ đã hẹn với Hứa Thư Yểu là thứ bảy này đi hẹn hò, kết quả là mãi cho tới giữa trưa, Hứa Thư Yểu cũng chưa nhận được cuộc gọi nào của anh.
Lúc cô chủ động gọi đến cho anh, cô mới từ trong giọng mũi rất nồng của anh mà nghe ra là anh bị cảm.
Hiện tại anh vẫn còn mơ mơ màng màng nằm trên giường, không người hỏi thăm kìa.
Sao đang êm đẹp lại bị cảm chứ? Hứa Thư Yểu nghĩ tới nghĩ lui, phỏng đoán liệu có phải là do cái hôm bọn họ đi siêu thị ấy, anh bị mắc mưa nên mới bị vậy hay không.
Biết anh sống một mình, bị cảm chắc chắn không ai biết, Hứa Thư Yểu quyết định tự mình đến chung cư của anh một chuyến.
Trên đường đi cô mua thuốc trị cảm cho anh, sau đó trực tiếp gọi taxi đến chung cư của anh.
Lúc Diệp Kỳ Sâm mở cửa cho cô vào nhà, cả người anh đều còn đang trong trạng thái choáng váng đây, thẳng đến khi thấy rõ ràng người đứng ngoài cửa là Hứa Thư Yểu, anh mới thoáng thanh tỉnh một chút, anh cười cười: “Sao em lại tới đây?”
Hứa Thư Yểu đi vào, thuận tay đóng cửa lại, nhón chân lên, duỗi tay ra chạm vào trán của anh, trán của anh đang nóng đến có chút dọa người.
Diệp Kỳ Sâm đứng không vững lắm, lui về sau một bước, vừa lúc dựa vào trên tường, anh còn thuận tay mà ôm Hứa Thư Yểu vào trong lòng mình, sau đó cả người có chút vô lực mà dựa vào trên người cô.
Ngửi hương thơm nhàn nhạt trên người cô, anh siết chặt vòng ôm của mình, nhẹ nhàng gọi một tiếng bên tai cô: “Yểu Yểu.”
“Ừm.” Cô cũng nhẹ nhàng lên tiếng, sau đó dùng sức đẩy anh ra: “Em đỡ anh lên giường nằm trước đã. Anh có uống thuốc hạ sốt chưa hả?”
Anh lắc đầu.
Nhìn anh như thế này, cô biết chắc là anh còn chưa ăn cái gì.
Hứa Thư Yểu may mắn vì mình có dự kiến trước mà mua thuốc trị cảm tới đây.
Đỡ Diệp Kỳ Sâm vào trong phòng của anh rồi, cả người anh liền lắc lư đứng không vững mà ngã xuống trên giường, Hứa Thư Yểu thấy anh như thế, lập tức có chút dở khóc dở cười.
Sau khi anh bị cảm mạo, sao mà cứ y chang như khúc gỗ vậy ta?
Sau khi cho Diệp Kỳ Sâm uống thuốc trị cảm rồi, hình như là anh lại ngủ rồi. Hứa Thư Yểu lại tìm một chiếc khăn lông phủ trên trán anh, hạ nhiệt vật lý cho anh.
Mãi cho đến cỡ hơn 3 giờ chiều, Diệp Kỳ Sâm mới hạ sốt.
Lúc này Hứa Thư Yểu mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, lấy xuống khăn lông phủ trên trán anh. Sau đó cô ngồi ngay bên mép giường, chống cằm ngắm bộ dáng lúc ngủ của anh.
Cô đột nhiên nhớ ra, lần đầu tiên tới cái căn hộ này ấy, khi mà nhìn thấy bộ dáng của anh khi mới tỉnh ngủ lần đầu tiên ấy, cô đã cảm thấy rất quen mắt rồi, hiện tại nghĩ đến, thì ra chút cảm giác quen thuộc đối với anh khi ấy, là đến từ chính Hứa Diễn.
Hiện tại nhìn bộ dáng nhắm mắt lại của hai cha con bọn họ, cũng đều rất giống nhau.
Cô lặng lẽ vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm chạm vào hàng mi vừa đen lại vừa dài của anh, khóe môi không nhịn được mà nhướng lên.
Đôi mắt của Hứa Diễn quả thực là giống anh như đúc!
Đột nhiên, Diệp Kỳ Sâm chậm rãi mở to mắt, tay anh duỗi ra một cái đã tóm được cổ tay của cô. Bốn mắt nhìn nhau, Hứa Thư Yểu cảm thấy mình như một tên trộm bị bắt tại trận: “Em……”
“Em cái gì?” Bởi vì bị cảm, nên giọng của anh bị khàn hơn bình thường, anh hắng hắng giọng, nhưng vẫn là có chút khó chịu.
“Để em đi rót cho anh ly nước!” Nói rồi, cô cuống quít đứng dậy, đỏ mặt mà chạy ra ngoài.
Hứa Thư Yểu rót ly nước ấm tới đây, Diệp Kỳ Sâm đã ngồi dậy nhưng vẫn ở trên giường, anh vô lực dựa vào đầu giường, nhưng ánh mắt vẫn là nhìn chằm chằm vào Hứa Thư Yểu.
Uống xong một ly nước ấm rồi, Hứa Thư Yểu lại giơ tay ra sờ sờ trán của anh, sờ sờ chính cô, đã không cảm thấy có sự chênh lệch nhiệt độ nữa rồi.
“Thế nào? Có cảm thấy đỡ hơn chưa?”
“Ừm, khá hơn nhiều rồi.” Anh nhìn cô, thấp giọng nói: “Vất vả em.”
“Sao mà anh bị cảm lại không nói chứ? Nếu không phải hôm nay em tới đây, có lẽ anh đã sốt hư não luôn rồi đó!” Hứa Thư Yểu tức giận mà nói: “Hứa Diễn còn biết chăm sóc chính nó hơn cả anh.”
“Anh cho rằng uống thuốc rồi ngủ một giấc là sẽ không sao, ai biết được sẽ càng nghiêm trọng hơn đâu?” Diệp Kỳ Sâm cũng bất đắc dĩ, hôm qua đã cảm thấy mình bị cảm, nhưng vì không muốn chậm trễ buổi hẹn hò hôm nay, nên anh đã tìm thuốc trị cảm trong nhà, còn cố ý dò hỏi mẹ mình xem thuốc này phải uống thế nào.
Ai biết được, uống thuốc rồi lại càng nghiêm trọng hơn, buổi hẹn còn bị chậm trễ.
Hứa Thư Yểu nghe anh giải thích xong, giận quá hóa cười: “Là hẹn hò quan trọng hay là sức khỏe của anh quan trọng?”
Diệp Kỳ Sâm thở dài một cái, cười đưa tay ra kéo cô ôm vào trong lòng mình, chậm rãi mở miệng nói: “Thật ra thì anh cảm thấy, bị cảm cũng khá tốt.”
Cô yên tĩnh mà dựa ở trong lòng anh, lỗ tai áp trên ngực anh, nghe được tiếng tim đập của anh, im lặng không nói gì.
Cả căn phòng yên tĩnh, đột nhiên Diệp Kỳ Sâm lại nói với giọng cực kỳ tiếc nuối: “Cảm mạo không tốt chút nào.”
Hứa Thư Yểu lui ra khỏi vòng ôm của anh, kỳ quái mà nhìn anh: “Vừa mới nói tốt xong, hiện tại lại không tốt, rốt cuộc anh muốn nói cái gì?”
Diệp Kỳ Sâm giơ tay lên nhẹ nhàng xoa xoa mặt cô: “Anh muốn hôn em, nhưng mà anh lại sợ sẽ làm em bị lây cảm mạo.”
Mặt cô vèo cái đỏ hồng lên: “Anh……”
Anh cười nhẹ một tiếng, đang muốn nói chuyện, đột nhiên ngoài phòng khách truyền đến một tràng động tĩnh, ngay sau đó, là giọng của Diệp phu nhân từ xa đến gần truyền đến: “Con trai, con có ở nhà không? Con không có uống cái thuốc trị cảm ấy chứ?”
“Sao mẹ anh lại đến đây rồi?!” Hứa Thư Yểu hít hà một hơi, phản ứng đầu tiên là muốn nhanh chóng trốn đi, ngàn vạn không để cho Diệp phu nhân nhìn thấy mình.
“Lại đây!” Diệp Kỳ Sâm trực tiếp kéo cô vào trong lòng, sau đó ôm lấy cô nằm nghiêng trên giường, dùng chăn che cô lại.
Cùng lúc đó, Diệp phu nhân đẩy cửa phòng ngủ Diệp Kỳ Sâm ra: “Mẹ đột nhiên nhớ ra là thuốc trị cảm kia hình như đã quá hạn, vừa nãy mẹ gọi điện cho con mà gọi hoài không được, nên mẹ liền tự mình tới đây.”
Diệp Kỳ Sâm: “……” Khó trách anh bị cảm nghiêm trọng hơn.
Diệp phu nhân bước tới bên giường nhẹ nhàng sờ sờ trán Diệp Kỳ Sâm một chút, nhiệt độ không cao, bà thở phào nhẹ nhõm mà nói: “Đã giờ này rồi mà còn đang ngủ, ai chiều con đến vậy?”
Nói rồi, bà trực tiếp đưa tay ra muốn đi xốc chăn của Diệp Kỳ Sâm.