Mê Hoặc Tỷ Phu - Khuyết Nhất

Chương 44: Sinh con trai



Edit: Hanna
Beta: Heulwen

Tống Phi Vũ đã không nhớ nổi tối hôm qua cô ngủ quên như thế nào, chỉ biết khi thức dậy vào sáng hôm sau, người đàn ông đã không còn trong phòng, cô xuống nhà đánh răng rửa mặt, chỉ có một mình Tống Viện đang ở phòng khách ăn sáng.

“Dậy rồi à?” Tống Viện vẫn còn nhai đồ ăn trong miệng, nhồm nhàm nói chuyện không rõ ràng.

“Vâng.” Tống Phi Vũ nhìn về phía phòng bếp, sô pha, cũng không có người, cô hỏi: “Ba mẹ đi đâu rồi?”

“Ba mẹ đi chợ mua đồ ăn.” Tống Viện trả lời, nhưng lại bỏ thêm một câu: “Công ty có việc, sáng sớm này anh rể em đã quay lại Trường Hải rồi.”

Tống Phi Vũ nghĩ lại tối hôm qua người đàn ông kia còn ở trên giường khi dễ mình, hôm nay đã lập tức rời đi, thật đúng là đồ khốn khiếp, nhưng như vậy cũng tốt, dù sao khi khai giảng cô cũng sẽ dọn đến ký túc xá ở trường học.

“Nghĩ cái gì vậy? Nhanh ăn sáng đi.” Tống Viện đưa đôi đũa qua.

“Được.” Tống Phi Vũ ngồi vào trên ghế, nhận lấy đôi đũa.

“À, Tiểu Vũ, chị dự tính mấy ngày chị sinh em bé, chắc phải làm phiền đến em rồi.” Tống Viện nhìn em gái, ngượng ngùng nói.

“Không có gì, công ty của anh rể còn đang bận việc, em chắc chắn phải ở bên chị rồi.” Tống Phi Vũ xua xua tay.

“Ai! Đừng nói đến anh ấy nữa, cho dù anh ấy có ở đây, lúc chị sinh con cũng không muốn anh ấy ở bên cạnh.” Tống Viện nghĩ đến người đàn ông kia, bực đến mức không muốn ăn tiếp.

Tống Phi Vũ có chuyện cần nói, nhưng nhìn đến dáng vẻ này của Tống Viện, lại ngậm ngùi nuốt xuống.

Tống Viện lại tiếp tục nói: “Ngày hôm qua, người đàn bà kia lại gọi điện thoại cho chị để đòi tiền! Nếu không trả tiền thì lôi đứa bé ra uy hiếp, bà đây thật sự quá tức, trực tiếp bảo cô ta cút đi, muốn tiền thì đi đòi Chu Chính, nếu đòi chị, không có cửa đâu, cửa sổ cũng không có!”

“Hả? Tối hôm qua, Tết nhất đến nơi rồi, cô ta cũng không biết xấu hổ.” Tống Phi Vũ phối hợp nói.

“Đúng vậy! Còn không biết xấu là gì, thật sự là mặt dày hơn tường thành!” Tống Viện mở miệng là không dừng được, vẫn cứ luôn mắng chửi người đàn bà trơ trẽn kia.

Tống Phi Vũ vừa nghe vừa hát đệm hai câu.

Tết năm nay đã định trước là Tống Phi Vũ phải bận rộn đây, đến ngày, Tống Viện vào bệnh viện chờ sinh, cô cũng đi theo giúp đỡ, cách ngày sinh dự tính gần hai ngày, ngay ban đêm vừa vào bệnh viện, Tống Viện bị vỡ nước ối, bác sĩ vội vàng thông báo cho ba mẹ Tống, yêu cầu họ ký tên bảo đảm để tiến hành phẫu thuật ngay lập tức.

Tống Viện mang thai lần đầu tiên, bình thường thân thể rất khỏe mạnh nên rất thuận lợi sinh sản, mới vừa vào trong liền sinh xong rồi, Tống Phi Vũ cảm thấy không thể tưởng tượng được, sinh con lại dễ dàng như vậy hả? Vậy về sau cô cũng phải sinh nhiều thêm mấy đứa.

Khi Tống Viện được đẩy ra ngoài, người một nhà xúm vào vây xung quanh, cô nằm trên giường bệnh lưu động, nước mắt ngắn nước mắt dài đều chảy ra dàn dụa.

Tống Phi Vũ cảm nhận được sự vĩ đại của sinh mệnh, sắc mặt Tống Viện trắng bệch dọa người, thật sự rất suy yếu.

“Ba mẹ, trước tiên để chị gái nghỉ ngơi đã, tỉnh lại rồi nói chuyện sau.” Tống Phi Vũ giữ chặt hai người lớn trong nhà.

Ba mẹ Tống nhìn con gái lớn, kích động dặn dò: “Nghỉ ngơi cho tốt.”

Bác sĩ đẩy Tống Viện vào phòng bệnh bình thường, tiếp theo đứa bé cũng được ôm từ phòng phẫu thuật ra ngoài.

“Ba cân năm, là con trai, mọi người nhìn một cái xem, xác nhận xong thì chúng tôi lại đưa bé đi.”

Tống Phi Vũ nhìn một chút, trên mặt bé vẫn còn vết máu chưa khô, chân tay nhỏ hồng hồng, hơi xấu.

Dù chỉ liếc mắt một cái, nước mắt cứ thế chảy ra, có lẽ đây là sức mạnh của huyết thống.

“Ôm đi đi, lát nữa nhớ đi lấy cuống rốn.” Bác sĩ dặn dò lại.

Tống Phi Vũ lấy di động ra, bác sĩ đã che lại khuôn mặt nhỏ của đứa bé, cô chỉ chụp được cái trán.

Cô vẫn gửi ảnh cho người đàn ông kia, nhưng rất lâu cũng không nhận được hồi âm, ngày hôm sau, anh mới trả lời một câu: “Anh quay về đây.”

Người đàn ông này quả nhiên thuộc phái hành động nhanh nhẹn, vừa nói xong thì ngay trong ngày đã về tới nhà. 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.