Khi Đêm Đông Ấm Dần Lên - Hoàng Ngư Thính Lôi

Chương 63: Ngoại truyện 4



Lâm Tri Du và Triệu Kinh Duy kết hôn vào năm cô hai mươi sáu tuổi, Triệu Kinh Duy hai mươi bảy tuổi. Sau khi trở về từ nước ngoài, Lâm Tri Du được nhận vào làm tại một công ty quảng cáo, Triệu Kinh Duy thì làm việc ở công ty của bố anh.

Đến năm thứ ba sau khi kết hôn, hai người mới bắt đầu chuẩn bị sinh con. Lâm Tri Du biết được mình mang thai vào hôm mà khi cô đang ở cùng Liễu Nhứ. Liễu Nhứ và Bồ Minh Chương về nước cùng năm với bọn họ. Sau khi trở về nước, bốn người vẫn giữ liên lạc với nhau, thỉnh thoảng vẫn cùng nhau tụ tập ăn cơm vào cuối tuần.

Hôm cô biết được mình mang thai là vào thứ bảy, hai ngày trước đó Triệu Kinh Duy đi công tác ở nơi khác. Liễu Nhứ biết Triệu Kinh Duy không ở nhà, gọi điện cho cô hẹn cô đi ăn tối cùng nhau. Lâm Tri Du lái xe đến địa điểm hẹn, đó là một nhà hàng Tây.

Khuôn mặt Liễu Nhứ có vẻ không được tốt, Lâm Tri Du hỏi mới biết cô ấy và đàn anh Bồ cãi nhau một trận. Hai người đang ăn cơm thì Bồ Minh Chương liên tiếp gọi đến ba cuộc điện thoại, Liễu Nhứ mặt không biểu cảm tắt máy, dứt khoát tắt nguồn điện thoại úp xuống bàn.

Lâm Tri Du buồn cười nhìn cô ấy: “Lần này hai người lại cãi nhau vì chuyện gì?”

Liễu Nhứ bực bội: “Cũng chẳng phải vì chuyện gì, mình mới mua một chiếc váy, hỏi anh ấy thế nào? Anh ấy nói em mặc vào hơi béo. Cậu nói xem anh ấy có hơi bị bệnh không, một câu khen cũng không biết nói, Triệu Kinh Duy sẽ nói kiểu như vậy sao?”

Lâm Tri Du uống một ngụm nước, cười nói: “Anh ấy ít khi đánh giá mình mặc quần áo gì.”

Liễu Nhứ chu môi: “Phiền chết đi được, tối nay Triệu Kinh Duy không về à?”

Lâm Tri Du gật đầu: “Anh ấy thứ hai mới về.”

Liễu Nhứ nói: “Vậy hôm nay mình ở chỗ cậu, nếu Bồ Minh Chương nhắn tin hỏi mình ở đâu, cậu đừng nói cho anh ấy biết.”

Ăn xong bữa trưa, thanh toán tiền. Hai người đi thang máy xuống lầu, đến bãi đỗ xe ở dưới. Liễu Nhứ ngồi ở ghế phụ, nhìn Lâm Tri Du ở ghế lái nói: “Cậu lái xe cũng vững nhỉ, mình đang nghĩ không biết có nên đi học lái xe không, thi bằng lái khó không?”

Lâm Tri Du học lái xe vào năm thứ hai sau khi trở về nước, Triệu Kinh Duy vào cuối tuần đều sẽ đặc biệt tìm một bãi đất trống để dạy cô tập lái xe, Lâm Tri Du cũng khá thuận lợi lấy được bằng lái.

Lâm Tri Du nắm chặt vô lăng: “Cũng ổn, cậu có thể đăng ký thi xem, đến lúc đó bảo đàn anh Bồ dạy cậu.”

Liễu Nhứ uống một ngụm cà phê: “Thôi đi, nếu anh ấy ngồi ở ghế phụ dạy mình tập lái xe. Với cái tính nhẫn nại của anh ấy, mình có thể lái xe xuống hồ, hai đứa mình cùng nhau về trời. Thật ra bản thân mình cũng không thích lái xe lắm, có lẽ lấy được bằng lái, cũng chưa chắc sẽ lái xe.”

Về đến nhà, Lâm Tri Du đi vệ sinh xong ra ngoài, nhận được điện thoại của mẹ cô. Sau khi Lâm Tùng ra tù, Vạn Thu Di và Lâm Tùng thỉnh thoảng vẫn liên lạc với nhau, lúc đó Lâm Tri Du còn hơi lo lắng, sợ ông lại đi chơi cờ bạc. Triệu Kinh Duy an ủi cô vài câu, nói bố cô trải qua chuyện này, chưa chắc sẽ chơi cờ bạc lại, dù sao cũng phải cho người ta một cơ hội.

Bốn năm qua, Lâm Tùng vẫn thành thật lái xe, không đi đánh bạc. Trái tim Lâm Tri Du treo lơ lửng mới đặt xuống được, bây giờ Lâm Tùng cũng chuyển về nhà ở cùng Vạn Thu Di. Lâm Tri Du không nói gì, dù sao thì sau khi cô kết hôn, mẹ cô cũng chỉ có một mình ở nhà, đúng là cần người bầu bạn.

Vạn Thu Di bên kia nói: “Ngày mai mẹ nghỉ, con và Triệu Kinh Duy về ăn tối nhé, đồng nghiệp của mẹ tặng một thùng cua lớn, hai đứa về đây nếm thử.”

Lâm Tri Du: “Mấy hôm nay anh ấy đi công tác ở nơi khác, chiều mai con về, mẹ và bố ăn trước đi, không cần cố ý để phần cho bọn con đâu.”

Vạn Thu Di nói: “Dù sao ngày mai con cũng nhớ về, cua để lâu nữa có thể hỏng.”

Lâm Tri Du: “Được, ngày mai con về.”

Cúp điện thoại, Liễu Nhứ mở một gói khoai tây chiên: “Điện thoại của mẹ cậu à?”

Lâm Tri Du: “Bảo mình ngày mai về ăn tối.”

Liễu Nhứ nói đùa: “Hai người kết hôn cũng gần ba năm rồi, bố mẹ hai người không giục hai người sinh con à?”

Bố mẹ Triệu Kinh Duy thì không giục, chỉ có Vạn Thu Di thỉnh thoảng sẽ lẩm bẩm vài câu, hỏi hai người họ định khi nào sinh con. Tuy nhiên, Liễu Nhứ nhắc đến chuyện này làm Lâm Tri Du nhớ ra kinh nguyệt tháng này của mình đã trễ hơn một tuần, kinh nguyệt của cô luôn rất đúng ngày. Cô nói chuyện này với Liễu Nhớ.

Liễu Nhứ: “Không phải là có thai rồi chứ, hay là đi mua que thử thai thử xem?”

Lâm Tri Du còn đang do dự, cảm thấy không thể nào. Mặc dù lần trước, hai người đúng là không dùng biện pháp. Liễu Nhứ là người có hành động rất mạnh mẽ, lập tức dùng điện thoại gọi dịch vụ giao hàng nhanh.

Đợi đến khi nhân viên giao hàng mang đồ đến, Lâm Tri Du cầm que thử thai vào phòng vệ sinh thử. Liễu Nhứ đợi cô ở cửa, Lâm Tri Du thử xong đợi một lúc, nhìn thấy trên que thử thai xuất hiện hai vạch rõ ràng, cô sửng sốt vài giây. Cô mở cửa đi ra ngoài, Liễu Nhứ nhìn cô, vẻ mặt tò mò: “Thế nào? Thế nào?”

Lâm Tri Du đưa que thử thai cho cô, Liễu Nhứ liếc nhìn một cái, giọng điệu vui vẻ: “Thật sự trúng rồi, cậu có muốn gọi điện nói cho Triệu Kinh Duy không?”

Lâm Tri Du vẫn có hơi không dám tin, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác kỳ diệu, có chút vui vẻ, có chút không chắc chắn, cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hay là ngày mai đến bệnh viện kiểm tra một chút, đợi xác định rồi hãy nói với anh ấy.”

Liễu Nhứ cười nói: “Được, ngày mai mình đi cùng cậu đến bệnh viện kiểm tra, nhưng mình cược luôn, cậu chắc chắn là có rồi.”

Ngày hôm sau, hai người dậy sớm, lái xe đến bệnh viện. Kiểm tra một loạt, siêu âm cho thấy cô đã mang thai hơn một tháng.

Liễu Nhứ: “Thật lợi hại, sau này con cậu sinh ra, mình làm mẹ đỡ đầu cho bảo bối nhỏ, vừa nãy lúc cậu kiểm tra, Bồ Minh Chương gọi điện đến, mình bảo anh ấy đến đón chúng ta, lát nữa cậu đừng lái xe nữa.”

Lâm Tri Du bật cười: “Bây giờ mình chỉ vừa mới mang thai thôi.”

Nhưng Bồ Minh Chương vẫn đến đón hai người, vừa nhìn thấy anh ấy, anh ấy đã trêu chọc một câu: “Tốc độ của hai người đúng là nhanh thật.”

Lâm Tri Du cười cười, Bồ Minh Chương lại khoác vai Liễu Nhứ: “Hai chúng ta cũng phải tranh thủ rồi, đến lúc đó còn có thể cùng Triệu Kinh Duy định một mối hôn sự từ nhỏ nữa.”

Liễu Nhứ liếc anh ấy: “Muốn sinh thì tự anh sinh đi.”

Bồ Minh Chương nói: “Còn giận anh nữa à.”

Liễu Nhứ khẽ hừ một tiếng, ỡm ờ lên xe.

Lâm Tri Du bảo Bồ Minh Chương đưa cô về nhà mẹ cô, trước khi xuống xe, Lâm Tri Du không quên dặn dò Bồ Minh Chương một câu, bảo anh ấy đừng nói với Triệu Kinh Duy trước. Bồ Minh Chương cười nói anh ấy hiểu mà.

Trở về nhà mẹ, Lâm Tri Du chia sẻ tin tức này với Vạn Thu Di, Vạn Thu Di cười nắm tay cô, mắt hơi đỏ, trông có vẻ hơi kích động, lại hỏi cô đã nói với Triệu Kinh Duy chưa. Lâm Tri Du nói chưa, đợi anh ấy đi công tác về rồi nói cho anh ấy biết.

Triệu Kinh Duy về vào chiều thứ hai, Lâm Tri Du tan làm lái xe về, vừa mở cửa ra, đã thấy ở huyền quan để giày da của anh. Cô đổi dép đi vào. Triệu Kinh Duy từ phòng tắm đi ra, mặc áo phông trắng và quần dài thoải mái. Mặc dù bây giờ anh đã gần ba mươi tuổi, mặc áo phông trắng và quần dài thoải mái, trông vẫn trẻ trung như hồi còn học đại học.

Lâm Tri Du đặt túi xách xuống, tiến đến gần anh, ôm lấy eo anh: “Anh về đến nhà lúc mấy giờ?”

Triệu Kinh Duy củi đầu hôn lên khóe môi cô: “Vừa mới về đến.”

Hai người hôn nhau một lúc, anh hôn làn da sau gáy cô, hơi thở dần trở nên hỗn loạn. Vài cúc áo sơ mi trên người cô đã được cởi ra, anh vừa tắm xong, nhiệt độ của ngón tay hơi cao, chạm vào da thịt còn mang theo hơi nóng. Lâm Tri Du dần dần lùi lại, lưng chạm vào quầy bar, cảm giác cứng rắn khiến Lâm Tri Du tỉnh táo lại, né tránh nụ hôn của anh, nhỏ giọng nói: “Hôm nay không tiện.”

Triệu Kinh Duy cụp mắt xuống: “Kỳ kinh nguyệt của em không phải cuối tháng sao.”

Lâm Tri Du nói: “Đúng vậy, nhưng cuối tháng trước không đến, trễ gần hai tuần rồi.”

Triệu Kinh Duy cau mày: “Đi bệnh viện khám rồi à?”

Lâm Tri Du: “Khám rồi.”

Triệu Kinh Duy nhìn cô: “Bác sĩ nói thế nào?”

Lâm Tri Du kéo tay anh, đặt lên bụng mình. Triệu Kinh Duy lộ vẻ nghi hoặc, Lâm Tri Du không nhịn được bật cười, từng chữ từng chữ nói: “Bác sĩ nói em có thai rồi.”

Triệu Kinh Duy nhìn chằm chằm cô, dường như vẫn chưa ý thức được ý tứ trong lời nói của cô, Lâm Tri Du lần đầu tiên thấy anh có vẻ ngơ ngác như vậy, trong lòng càng thêm vui vẻ: “Anh sắp được làm bố rồi, Triệu Kinh Duy.

Bàn tay rộng lớn của Triệu Kinh Duy vẫn đặt trên bụng cô, cách một lớp vải mỏng, dường như có thể cảm nhận được bên trong cô đang mang thai một sinh mệnh. Bây giờ cô vẫn đang trong giai đoạn đầu của thai kỳ, vóc dáng không có gì thay đổi so với trước đây. Triệu Kinh Duy cong môi, cúi đầu lại hôn lên cánh môi cô: “Thật không?”

Lâm Tri Du trách móc: “Em lừa anh chuyện này làm gì, hay là anh không muốn?”

Triệu Kinh Duy chậc một tiếng, nhướng mày: “Không muốn mà lần trước anh không dùng biện pháp à?”

Lâm Tri Du vòng hai tay qua cổ anh, ngẩng mặt nhìn anh: “Thế anh muốn con trai hay con gái?”

Triệu Kinh Duy nói: “Chỉ cần là con em sinh, anh đều muốn.”

Lâm Tri Du cười nói: “Em muốn một bé gái, nếu lần này sinh ra là con trai, chúng ta sinh thêm một bé gái nhé?” 

Triệu Kinh Duy nửa thật nửa đùa: “Đều được, đến lúc đó bảo anh trai nó kéo đàn violin cho chúng ta nghe.”

Lâm Tri Du khẽ vỗ vai anh, buồn cười nói: “Anh thật sự muốn làm vậy à, em tưởng anh nói đùa chứ?”

Triệu Kinh Duy không để ý: “Tên nhóc này, chẳng phải sinh ra để dỗ cha mẹ vui vẻ sao?”

Lâm Tri Du: “Thế nếu là con gái thì sao?”

Triệu Kinh Duy mổ nhẹ lên môi cô: “Con gái thì thôi, ngày mai về nhà bố mẹ, nói cho họ tin này.”

Lâm Tri Du nhẹ nhàng ừ một tiếng: “Được.”

Tác giả có lời muốn nói:

Được rồi, đến đây là hết. 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.