Hoạn Sủng - Khả Nhạc Chỉ Tưởng Tái Huyễn Nhất Oản

Chương 6



Lý Cảnh Hòa thông báo cho Thịnh Tuyết Tản, bảo tối nay hắn đưa Lô Vãn hồi cung. Lý Hoán Vĩ ở một bên giậm chân, nhưng Lý Cảnh Hòa không tin, một Vương gia không quyền không thế như ông ta cũng chẳng làm được gì. Độc phấn hoa của Lô Vãn quả thật khiến lòng người mê mẩn, Lý Cảnh Hòa đã nghiện rồi, vậy nên mấy ngày nay xa cách khiến ông ta ngứa tim ngứa gan, cho dù biết phía trước là vực sâu ông ta cũng phải tiến thêm một bước.

“Chuyện ta hứa ta đã làm được rồi, người thu thập đồ đạc của mình, hồi cung đi.” Lần đầu tiên Thịnh Tuyết Tản vào trong phòng của Lô Vãn sau biết bao nhiêu ngày.

Lô Vãn: “Ta cầu xin đại nhân đưa ta hồi cung lúc nào?” Nói xong nàng nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo của Thịnh Tuyết Tản, nàng vì tiêu hủy tội trạng, cho nên đã xử lý hết phấn hoa và độc phấn, hiện tại hồi cung tất nhiên phải đối mặt với chuyện hầu hạ hành đêm. Nàng không muốn hầu hạ kẻ đã giết cha nương mình, vậy nên nàng tình nguyện trao thân cho một thái giám.

Thịnh Tuyết Tản nhíu mày: “Nương nương có ý gì. Chẳng phải nương nương muốn tiếp tục hưởng vinh hoa phú quý sao?” Đây là kết luận hợp lý mà hắn cân nhắc mấy đêm mới có thể đưa ra.

“Không phải.” Lô Vãn có chút cấp bách, nàng thật sự không muốn a dua nịnh nọt Lý Cảnh Hòa nữa. Nàng dứt khoát đứng dậy, dán sát vào Thịnh Tuyết Tán, dáng người Thịnh Tuyết Tản cao thẳng, Lô Vãn chỉ đứng đến bả vai hắn, hai tay nàng ôm cổ Thịnh Tuyết Tản, hô hấp phả vào giữa cổ Thịnh Tuyết Tản: “Ta không muốn những thứ này, ta chỉ muốn đại nhân yêu thương ta thôi.”

Ngữ khí bi thương lại triền miên, nếu như là nam tử bình thường thì đã sớm đầu hàng rồi. Nhưng cố tình lại là thái giám. Dục vọng dưới hạ thân của hắn hình như đã bị cắt đi, trước kia ở Vân Điền, nàng có nghe cung nhân nói qua thái giám ở kinh thành đều là những người không có nhân tính.

Nhưng bây giờ nàng không có chỗ nương tựa, vậy nên nàng chỉ có thể đánh liều một phen, đánh cược Thịnh Tuyết Tản lưu tình nàng và không đẩy nàng ra vào lúc này.

Thịnh Tuyết Tản muốn kéo tay Lô Vãn ra, nhưng Lô Vãn lại ôm chặt lấy, hai tay đan xen sau gáy hắn, kiễng chân dùng toàn lực dán lên người hắn, trong hô hấp, thân thể mềm mại dán chặt vào người hắn từng bước một.

Hắn có chút không nỡ dùng sức đẩy nàng ra, cho nên cứ sai một bước lại sai một bước như vậy. Đáng ra lúc kiểm tra thân thể hắn không nên mềm lòng với nàng.

Oán hận trong lòng tan thành mây khói khi môi Lô Vãn phủ lên. Môi Lô Vãn mềm mại, vội vàng dán lên đôi môi mím chặt của hắn, có chút ngây ngô liếm láp.

“Thịnh đốc chủ.” Lô Vãn rất biết lợi dụng ưu thế của mình, đôi mắt quyến rũ người ta không nhắm lại, Thịnh Tuyết Tản cũng không nhắm mắt lại, Lô Vãn thoạt nhìn rất căng thẳng, nhưng thật ra chính hắn mới là người căng thẳng. Hắn rất rõ ràng, một khi trầm luân thì muôn đời muôn kiếp cũng không trở lại được.

“Thịnh đốc chủ.” Lô Vãn lại gọi một tiếng, nàng to gan đưa tay nắm lấy tay Thịnh Tuyết Tản, nhét vào trong vạt áo mình, ngón tay như khối băng lướt qua bên hông đã kích thích khiến nàng run rẩy từng đợt: “Tay Thịnh đốc chủ lạnh quá.”

Lý trí của Thịnh Tuyết Tản sụp đổ, ngoài cửa sổ ánh mặt trời vẫn chiếu sáng rực rỡ, hiếm khi có được ngày tốt để đi dạo chơi như hôm nay, nhưng hắn lại ở Tây xưởng âm u lạnh lẽo, khi đối mặt với nữ nhân xinh đẹp như yêu tinh, hắn lập tức bị ngọn lửa lạnh lẽo trong lòng mình thiêu đốt.

“Dao phi nương nương.” Thịnh Tuyết Tản cố gắng đánh thức Lô Vãn, cũng cố gắng đánh thức lý trí của mình.

Lô Vãn quyết tâm làm đến cùng, hôm nay hoặc là được Thịnh Tuyết Tản che chở, hoặc là bị Thịnh Tuyết Tản đánh chết, tóm lại nàng nhất định phải lấy được gì đó trên người Thịnh Tuyết Tản. Nàng cũng không biết vì sao mình phải liều chết trên người Thịnh Tuyết Tản, Thịnh Tuyết Tản cũng không nợ mình gì cả. Cũng có thể là lúc nàng khó xử, Thịnh Tuyết Tản thiên vị, làm cho nàng sinh ra tâm tư muốn ở bên cạnh hắn. Nàng gánh vác quá nhiều, thế gian không có thứ gì hoàn toàn thuộc về nàng, cho nên khi đối mặt với Thịnh Tuyết Tản cũng mang nhiều tâm tư như mình thì nổi lên sự đồng cảm, cũng có lẽ không chỉ có mỗi đồng cảm.

Nàng trực tiếp đưa tay cởi vạt áo, bàn tay trong y phục của nàng như hóa đá không dám nhúc nhích một chút nào, nhưng Lô Vãn không chịu buông tha, nàng dùng tay của mình nắm lấy tay Thịnh Tuyết Tản vuốt ve người mình, cuối cùng dừng ở trước ngực: “Thịnh đốc chủ, ngươi cúi xuống nhìn ta đi.”

Thịnh Tuyết Tản cúi đầu đã thấy làn da trắng nõn mềm mại của Lô Vãn, hai bầu ngực trắng như tuyết đầy đặn của nàng có vài vệt đỏ mê người như chỗ u tĩnh dưới thân nàng. Hắn không thể cưỡng lại được sự cám dỗ, đưa tay phủ lên ngực Lô Vãn, Lô Vãn đạt được mục đích, hai tay ôm lấy Thịnh Tuyết Tản, dán chặt mình vào trên người Thịnh Tuyết Tản.

Bức màn buông xuống, trên người Lô Vãn đã không một mảnh vải che thân. Y phục của nàng nằm rải rác từ bàn đến trước giường. Thịnh Tuyết Tản chỉ cởi áo, lộ ra nửa người trên rắn chắc, không có cơ bắp quá lớn, đường cong eo hoàn mỹ, khi cúi người nhìn nàng thì tao nhã tựa như động vật họ mèo.

“Ngươi đừng hối hận.” Giọng của Thịnh Tuyết Tản nặng nề.

“Không hối hận.” Lô Vãn luồn tay vào giữa tóc Thịnh Tuyết Tản, Thịnh Tuyết Tản cúi đầu trao một nụ hôn sâu với nàng.

Một tay tìm kiếm xuống dưới, Lô Vãn có chút căng thẳng cơ bắp chân hơi cứng ngắc, Thịnh Tuyết Tản vỗ bên trong đùi nàng, ý bảo nàng thả lỏng. Sau đó tay đi vào sâu hơn, sờ đến miệng huyệt của nàng.

hoa huy*t căng thẳng co rút lại, hắn không trực tiếp nhét hai ngón tay vào giống như lần trước, mà không ngừng vuốt ve âm hộ, thuận tiện dùng hai đầu ngón tay khẽ vuốt ve hạt châu hồng kia, chọc cho Lô Vãn thở dốc liên tục, phía dưới đầy nước.

“Ngươi xem ngươi kìa.” Bản chất của Thịnh Tuyết Tản vốn ác liệt, tuy bị Lô Vãn dụ dỗ, nhưng hiện tại hắn đã tìm về sân nhà của mình.

Giữa hai ngón tay dính chất nhầy trong suốt, là nước dâm do Lô Vãn chảy ra.

Thịnh Tuyết Tản chậm rãi liếm chất lỏng trên ngón tay trước mắt Lô Vãn, cho dù Lô Vãn đã chuẩn bị đầy đủ để ứng phó với chuyện có thể xảy ra, nhưng nàng vẫn đỏ mặt, trái lại càng khiến nàng trở nên quyến rũ động lòng người hơn.

Sap nàng có thể chơi được Thịnh Tuyết Tản.

Thịnh Tuyết Tản tự mình liếm một cái, sau đó lại đưa đầu ngón tay đến bên miệng nàng, ý bảo nàng liếm. Lô Vãn ngoan ngoãn hé miệng, liếm đầu ngón tay hắn, dùng đầu lưỡi đảo qua đầu ngón tay. Thịnh Tuyết Tản đột nhiên đưa hai ngón tay vào gốc lưỡi nàng, kẹp lấy đầu lưỡi của nàng rồi khuấy động. Lô Vãn không biết vì sao hắn lại đột nhiên làm khó mình, nhưng nàng không phản kháng, mà chỉ khẽ há miệng, chỉ chốc lát sau đã có nước bọt chảy xuống khóe miệng.

“Thịnh đốc chủ.” Lô Vãn không biết mình muốn gì, nàng chỉ cảm thấy mình muốn gì đó cho nên nũng nịu.

Thịnh Tuyết Tản buông tha ý nghĩ tiếp tục chà đạp khóe môi nàng, đặt tay trở lại dưới thân nàng.

Hắn không có dương v*t, cho nên lẽ ra hắn không có dục vọng. Nhưng đối mặt với thân thể mê người và đôi mắt cầu xin của Lô Vãn thì nội tâm hắn vô cớ sinh ra một ngọn lửa, ngọn lửa đó thiêu đốt từng tấc da thịt của hắn từ trong ra ngoài, làm cho hắn có chút phát cuồng. Chỉ có tới gần Lô Vãn, mới giống như tới gần giải dược, toàn thân cảm thấy sảng khoái.

Phía dưới của Lô Vãn đã ướt đẫm, một ngón tay của Thịnh Tuyết Tản tiến vào có chút chèn ép, nhưng không có quá mức khó khăn. Ngón trỏ được cắt tỉa gọn gọn gàng khuấy động ở bên trong, Lô Vãn chưa từng nếm trải cảm giác này, không biết là thoải mái hay khó chịu, nàng rên rỉ, còn đưa tay bắt lấy tay kia của Thịnh Tuyết Tản, đan vào mười ngón tay với hắn, sau đó giơ tay lên bên cạnh mặt tỉ mỉ hôn.

Sau khi Lô Vãn quen, Thịnh Tuyết Tản lại thêm một ngón tay nữa vào, hai ngón tay ở bên trong không ngừng khuấy động, rốt cục khi hắn cong ngón tay chạm đến một chỗ thì tiếng kêu của Lô Vãn thay đổi, càng thêm nũng nịu, giọng điệu khẩn cầu tiếp tục gọi tên hắn.

Ngón tay Thịnh Tuyết Tản giật mạnh, khi đi ngang qua chỗ đó thì hơi cong ngón tay, mỗi lần ra vào đều chạm vào điểm mẫn cảm của Lô Vãn.

Lô Vãn bắt đầu còn có chút thẹn thùng cố gắng khép chân lại, hiện tại nàng đã khó nén được vẻ mê say, nàng cong chân, mở rộng để tiện cho động tác của hắn.

Khi Lô Vãn có chút run rẩy, hơn nữa muốn đưa tay đẩy tay Thịnh Tuyết Tản ra thì Thịnh Tuyết Tản cúi người hôn lên môi Lô Vãn. Tiếng thét chói tai của Lô Vãn bị Thịnh Tuyết Tản nuốt chửng, đầu lưỡi cũng bị Thịnh Tuyết Tản mời cùng nhau dây dưa, quấn quanh môi răng.

Sau một hồi run rẩy, Thịnh Tuyết Tản cảm thấy đầu ngón tay có dòng nhiệt chảy qua, hắn giơ tay lên cho Lô Vãn xem: “Ngươi xem này, đồ của ngươi chảy đến khuỷu tay rồi.”

Hốc mắt Lô Vãn đỏ bừng, nàng thở hổn hển, bị một tay của Thịnh Tuyết Tản ôm lấy, vùi đầu vào khuỷu tay hắn, không muốn nghe Thịnh Tuyết Tản đùa cợt.

Yêu tinh nguy hiểm lại biến thành kẻ đáng thương cầu tình, Thịnh Tuyết Tản không thể chống cự, hắn đặt tay lên mông Lô Vãn, nâng nàng lên trên, ôm chặt nàng vào trong lòng.

“Thuốc bột trước kia ngươi dùng ta tìm thấy hai gói trong tẩm cung của ngươi.” Thịnh Tuyết Tản mở miệng: “Buổi tối ngươi có thể tiếp tục dùng.”

Lô Vãn biết, mình đã được cứu.

Nang ngẩng đầu lên, nhìn mặt Thịnh Tuyết Tản, ngũ quan tuấn mỹ của hắn, đẹp thiếu đi một chút anh khí, lại thêm cả ngày bày ra vẻ âm trầm, cho nên vẻ mỹ mạo chỉ phát huy ra một chút. Chỉ có hiện tại, hắn không chút phòng bị ôm nàng, nàng tỉ mỉ quan sát mặt Thịnh Tuyết Tản, lúc này mới phát hiện ra thái giám ở trên triều bị ngàn người phỉ nhổ đẹp đến nhường nào.

Hơn nữa, hắn đã cứu mình. Vốn là ăn cả ngã về không, nhưng không ngờ Thịnh Tuyết Tản giữ chặt nàng trong cơn sóng lớn, để nàng có thể tiếp tục chèo thuyền.

Đây có phải là sự cứu rỗi của nàng không? Hắn là ánh sáng Lô Vãn tự mình tìm được, cho dù như thế nào, nàng cũng sẽ không bao giờ buông tay. 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.