Hiệp Nghị Bắt Buộc (Cưỡng Chế Thỏa Thuận)

Chương 49



Khâu chuẩn bị cho tang lễ của Lục Chính diễn ra chỉ trong chớp nhoáng. Đợi đến khi Chu Hành tỉnh lại, Champion đã đưa cho anh một tấm thiệp mời màu đèn đắt tiền. Mà trên mặt bìa là một dòng chữ —— “Kính mời dự tang lễ của Lục Chính tiên sinh.”
Chu Hành nhắm mắt, nhưng tay anh vẫn vươn tay nhận thiệp. Trên mặt tờ giấy dày dặn xuất hiện một nếp gấp, giọng điệu của Chu Hành lại thật nhẹ nhàng. Anh thấp giọng nói: “Cảm ơn, đã làm phiền ngài rồi.”
“Dù sao cũng là giao dịch có lời, không phiền.” Ngón cái của Champion nhẹ lướt qua gương mặt của Chu Hành, vuốt ve khóe mắt của anh, “Sao em không khóc? Em có thể khóc. Gồng mình chịu đựng cũng không tốt cho sức khỏe.”
Chu Hành kiềm chế không né ra, để mặc cho Champion chạm vào cơ thể anh. Anh không trả lời mà chỉ nói: “Ngài không đeo găng tay.”
“Em là của tôi, em không bẩn.”
Mí mắt Chu Hành khẽ rung trong một chớp mắt. Anh lặng thinh không nói một lời, như một loại phản kháng nhỏ đến khó có thể phát hiện.
Ánh mắt của Champion lại vẫn luôn ngưng đọng trên mặt của Chu Hành, không hề phát hiện ra bản thân đang nhìn chằm chằm anh. Hắn nhìn tình nhân đáng thương của hắn đang từng chút một thả lỏng gương mặt, cuối cùng cũng nặn ra một nụ cười chẳng mấy xinh đẹp.
Trước khi đối phương có thể sắp xếp từ ngữ để mở miệng, Champion trả lời câu hỏi anh vẫn muốn hỏi: “Tôi đã liên hệ với phía quân đội, bắt đầu điều tra nguyên nhân cái chết của Lục Chính. Về việc này em không cần phải lo lắng. Tôi cũng đã liên hệ cho người nhà của Lục Chính, nhưng họ từ chối không muốn nhận thi thể của hắn. Mọi di chúc của Lục Chính đều đã được công khai, phân chia cụ thể như nào còn phải chờ phía Tòa án Liên minh quyết định. Tạm thời chưa thấy nhắc gì đến tên em. Tang lễ dự kiến là ba ngày sau. Thi thể của Lục Chính vẫn còn trong căn phòng kia, chuẩn bị tiến hành bảo quản. Vì hai người còn chưa phải quan hệ vợ chồng hợp pháp nên tạm thời em không có quyền thay mặt hắn đưa ra quyết định khám nghiệm tử thi. Nhưng trong khoảng thời gian này, em vẫn có thể đi gặp hắn nếu muốn.”
Chu Hành không khác gì người chết, phản ứng gì cũng không có. Champion cũng không quan tâm. Ngón tay hắn trượt xuống cằm Chu Hành, nhéo nhẹ rồi lại cúi xuống, trao cho anh một nụ hôn lành lạnh.
Chu Hành thuận theo mà hé môi, mặc cho Champion quen thuộc mà công thành đoạt đất. Hai người họ gắn bó như môi với răng, cùng nhau hít vào bầu khí se lạnh, khăng khít, thân mật bên nhau như một đôi tình nhân thật sự.
Khi bản tính bộc phát mạnh nhất, Champion dùng đầu lưỡi liếm khóe mắt Chu Hành, nghi hoặc giễu cợt hỏi: “Sao không khóc?”
Chu Hành trầm mặc không nói.
Champion càng làm càn mà vần anh, ép hỏi: “Sao em không khóc?”
“Khóc cũng chẳng để làm gì.”
Chu Hành nuốt xuống một câu —— muốn khóc cũng không khóc được.
Ngón tay của Champion luồn vào khe hở ngón tay của Chu Hành, đan mười ngón tay với anh: “Mở mắt ra nhìn tôi.”
Chu Hành ngoan ngoãn mở hai mắt ra. Trong mắt anh là hình bóng của Champion, nhưng trong đầu anh lại không chịu nghe lời mà nghĩ tới Lục Chính —— Lại cũng chẳng phải nghĩ tới chuyện gì ngọt ngào, mà là nghĩ tới lần đó Lục Chính muốn vẽ tranh khỏa thân của anh khiến cho hai người cãi nhau. Chu Hành có chút hối hận. Đáng ra anh nên đồng ý. Chút hối hận này lại kéo theo vô vàn nỗi hối hận khác. Anh hối hận vì đã không quý trọng khoảng thời gian hai người ở bên nhau, hối hận vì không đối xử với Lục Chính tốt hơn một chút, hối hận vì không rõ ràng biểu đạt ra tình cảm của mình, không hạ quyết tâm sớm hơn một chút. Anh thậm chí còn hối hận không cố kỵ nỗi bất an mơ hồ trong lòng kia, cứ khăng khăng một mực quay lại tìm Lục Chính.
—— Nếu, nếu không quay về tìm Lục Chính, có phải anh ấy sẽ không chết không?
—— Rõ ràng đã dự cảm được rằng nếu chọn anh ấy sẽ có chuyện không hay xảy ra, vậy tại sao lại vẫn cứ muốn vì tình yêu mà chống đối số mệnh?
Chu Hành lý trí lung lay, không khống chế được chính mình suy nghĩ theo phương hướng kia, cũng không khống chế được tự trách cùng áy náy tràn ngập trong lòng —— Anh thu mình vào trong một cái xác, giống như chỉ có đau đớn mới có thể làm cho anh ý thức được, anh vẫn còn sống.
“Sao lại mất tập trung rồi?” Champion tựa hồ đang cười, Chu Hành cẩn thận nhìn lại, nhưng tất cả những gì hắn nhìn thấy đều là sự thờ ơ.
“Xin lỗi.” Chu Hành theo thói quen xin lỗi một câu.
“Không cần xin lỗi,” Gương mặt tái nhợt của Champion bỗng phiếm hồng, “Cơ thể của em khiến tôi rất vui vẻ.”
Chu Hành đặt tầm mắt lên cằm và cổ của Champion, một lúc sau, anh rũ bỏ ảo giác trong não, trầm giọng nói: “Có đôi khi, tôi không muốn tin rằng anh ấy đã rời bỏ tôi.”
“Có lẽ linh hồn của hắn vẫn sẽ luôn làm bạn với em,” Champion vỗ lên bờ mông rắn chắc của Chu Hành, “Hắn sẽ nhìn em bị tôi chơi, nhìn em sinh con đẻ cái cho tôi.”
“Vậy sao?” Chu Hành lẩm bẩm một câu, nhưng lại nhỏ quá, nhỏ đến mức Champion cũng không nghe rõ. Mà trông hắn có vẻ cũng không quan tâm, chỉ tiếp tục tận hưởng cuộc vui của mình.
Chu Hành lại hôn mê. Champion—— Lục Chính ra lệnh cho Sara tiêm thuốc dinh dưỡng cho anh.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve lọn tóc trên trán Chu Hành, hỏi Sara: “Em ấy vừa nói gì?”
Sara không hề do dự, dùng giọng Chu Hành để trả lời: “Lục Chính sẽ không nhìn. Anh ấy sẽ giết ngài trước, rồi giết tôi.”
Champion lấy tay đỡ trán, bờ vai run rẩy, sằng sặc cười.
Hắn nói với người yêu đang say ngủ của mình bằng giọng điệu của Lục Chính: “Giết chết hai người thì cũng tiện cho hai người quá. Tôi đương nhiên sẽ khiến các người sống không bằng chết rồi.”
Chiếc vòng trên cổ tay Chu Hành chập chờn bật tắt, giọng nói của Sara vang lên sau tai Champion: “Ngài xác định trạng thái tinh thần của mình bình thường chứ?”
Champion bỏ tay xuống, trở lại trạng thái vô cảm, hắn nói: “Đùa chút thôi.”
“Tinh thần của ngài tuy rằng kiên cường, dẻo dai, nhưng Chu Hành cũng mới chỉ vừa thành niên được mấy tháng.”
“Cho nên?”
“Nếu như Chu Hành tinh thần suy sụp, ngài có thể tìm được món đồ chơi mới, nhưng chưa chắc sẽ phù hợp tâm ý của ngài.”
“Ta cũng không xem em ấy như một món đồ chơi,” Champion dựng thẳng người, vươn tay xoa cổ —— đây là động tác thường thấy của Lục Chính, “Ta vẫn luôn coi em ấy như mẹ của con ta, như người bạn đồng hành cả đời của ta.”
“Vâng…” Sara bỏ đi ngữ điệu nghi vấn.
“Ta thậm chí còn có chút yêu thích em ấy.”
Sara không bày tỏ ý kiến gì trước những lời nói này. Khi Lục Chính biến thành Champion, phần lớn cơ sở dữ liệu ban đầu của nó chỉ có thể bị hủy bỏ.
Các quan chức Liên minh đã từng xóa sạch thông tin của Champion —— Họ không muốn công chúng nhớ rằng đã từng có một thiếu niên tài năng với một đội quân bách chiến bách thắng. Thiếu niên đó lúc nào cũng chiến thắng, hoàn toàn xứng đáng với cái tên Champion.
Những thành tích đáng nể ấy, những kỹ năng gần như thần thánh ấy, tuổi trẻ đầy nhiệt huyết ấy… Tất cả đều đã chấm dứt trong đêm trăng sáng ấy.
Champion vẫn còn sống, không, Champion đã chết lâu rồi.

 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.