Hiệp Nghị Bắt Buộc (Cưỡng Chế Thỏa Thuận)

Chương 39



Mưa càng ngày càng nặng hạt, Chu Hành lặng người nhìn ra ngoài qua lớp cửa sổ xe buýt, nhìn những cảnh vật quen thuộc đang lần lượt lùi xa, đầu óc trở nên trống rỗng, không còn thấp thỏm lo âu, cũng không còn bi thương khổ sở. Trong nháy mắt, anh coi bản thân như một món hàng, mà hàng hóa thì không xứng có cảm xúc.
“Tinh — sắp đến trạm Viện nghiên cứu thứ tư, mời hành khách xuống xe chuẩn bị trước.”
Chu Hành đứng thẳng dậy, đi về phía cửa xe và dùng vòng tay chạm vào nút cảm biến.
“Răng rắc ——”
Cửa mở, ánh mắt Chu Hành nhìn lướt qua chiếc ô dự phòng sau cửa, không chút do dự bước xuống xe.
Mưa gió ập đến, anh đi về phía trước mấy chục bước, nhưng ở lối ra trạm xe, anh đụng phải một người đàn ông cao lớn – người đàn ông đó mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, đeo găng tay màu trắng, tay phải cầm chiếc ô dài màu đen.
Chu Hành theo bản năng ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp đôi mắt xanh lam của người đàn ông, anh nhận ra rằng người đàn ông này rất gầy, khuôn mặt tái nhợt dị thường, nhưng đôi môi lại đỏ tươi, giống như một ma cà rồng trong truyền thuyết.
Anh nhịn không được muốn tránh ra ngoài, nhưng lối ra đã bị người này chặt chẽ chặn lại, đành phải nói: “Tiên sinh, ngài có thể tránh sang một bên nhường đường cho tôi không?”
“Đương nhiên,” giọng nói của người đàn ông tuyệt đẹp như đàn Cello, mang theo sự tao nhã và kiêu hãnh không thể giải thích được, “Em có phải Chu Hành không?”
Có lẽ là bởi vì lạnh, Chu Hành rùng mình một cái, anh ý thức được điều gì đó, nhỏ giọng nói: “Là tôi.”
“Tôi là Champion.” Người đàn ông tiến lên vài bước, dùng chiếc ô màu đen che mưa gió trên đầu Chu Hành, “Em sắp muộn rồi.”
Chu Hành lùi lại nửa bước, lại nhận ra rằng hành động này của mình thật nực cười, anh mím môi dưới và bất đắc dĩ nói: “Xin lỗi.”
“Lại đây.” Champion – Lục Chính trầm giọng ra lệnh.
Chu Hành miễn cưỡng tiến lên hai bước.
“Nhấc tay phải của em lên.”
Chu Hành không muốn nhấc nó lên, mà Champion cũng rất kiên nhẫn, hai người giằng co ba phút, cuối cùng Chu Hành giơ tay lên, một lúc sau, Lục Chính đưa chiếc ô trong tay cho anh.
“Cầm ô rồi đi theo tôi.”
“Hiểu rồi.”
Sải chân của Champion rất lớn, hắn quá cao, Chu Hành không thể không chạy theo giơ dù để theo kịp hắn.
Chu Hành không thể không nghĩ đến Lục Chính, Lục Chính cũng rất cao, nhưng không cao bằng Champion. Lục Chính luôn yếu đuối, đi đường cũng chậm chạp, sức khỏe của hắn rất kém, nhưng hắn lại rất điên cuồng khi ở trên giường. Ngày hôm qua lăn lộn cả đêm, không biết giờ hắn đã dậy chưa nữa…
“Em đang nghĩ gì?” Âm thanh nam tính lạnh lẽo.
Chu Hành chợt bừng tỉnh. Anh nhận ra mình vừa chậm mấy bước, đã khiến cho Champion nửa người đứng dưới cơn mưa, ướt nhẹp.
“Bỗng dưng nghĩ vẩn vơ thôi.” Chu Hành cẩn thận mà trả lời.
“Không phải đang nghĩ tới bạn trai của em chứ?”
“Không có ——”
Champion lạnh lùng liếc mắt nhìn Chu Hành, nói: “Hiệp định của hai ta là em sẽ mang thai đứa con của tôi. Trong khoảng thời gian này, tôi mong em có thể kiềm chế dục vọng của bản thân, tránh làm những việc dại dột.”
Chu Hành rũ mắt, không muốn đáp lại, lại bỗng nghe thấy hai tiếng bước chân. Cằm anh bỗng bị thử gì đó ướt át, lạnh lẽo bắt lấy, ép anh phải ngẩng đầu lên —— Champion dùng bàn tay bọc trong găng trắng nằm cằm anh, hỏi: “Em đã bị người ta làm rồi?”
“Chuyện này không liên quan tới anh.”
Champion thả Chu Hành ra, lại dùng mu bàn tay, cách một lớp găng, vỗ lên mặt anh: “Không muốn phải nằm dưới thân tôi thì em có thể liên hệ với bạn trai mình, bảo hắn bỏ tiền ra mà chuộc em. Tôi cũng không thích phải cưỡng ép người khác.”
Chiếc ô trong tay Chu Hành khẽ rung động trong chớp mắt, lại bị anh siết chặt. Anh nói: “Đi thôi. Sắp đến giờ rồi, không phải sao?”
“Em vẫn còn hai mươi ngày nữa để suy nghĩ.”
Champion đoạt lấy cây dù, dứt khoát ôm lấy vai Chu Hành. Chu Hành muốn tránh cũng không tránh được.
“Em có phải không hiểu thụ thai tự nhiên là như nào không?”
“Là tôi và em sẽ ở cùng nhau, cùng nhau làm rồi lại làm, làm cho đến khi em thụ thai thành công mới thôi.”
“Sau khi hoàn thành lần đầu tiên, nửa tháng mới có thể kiểm tra tình trạng sức khỏe. Nói cách khác, nếu em may mắn, em sẽ chỉ bị tôi chơi liên tục trong nửa tháng trời. Mà nếu sức khỏe em không đạt, lại đen đủi, thời gian thụ thai chậm nhất sẽ là sáu tháng.”
“Phải bị tôi chơi sáu tháng, em chịu nổi sao? Hỡi bạn nhỏ?”
Cả người Chu Hành không kiềm chế được mà phát run. Cũng không biết là vì lạnh, vì sợ, hay vì giận.
“—— rõ ràng là có thể dùng thụ thai nhân tạo……”
“Nhưng thứ tôi mua lại là thụ thai tự nhiên.” Champion nở nụ cười, thế nhưng trông lại có vẻ vô tội vạ, “Tôi thanh toán tiền, đương nhiên cũng muốn được hưởng thụ đãi ngộ tương ứng với số tiền mình đã bỏ ra. Bạn nhỏ, không phải là em đang muốn van xin tôi buông tha cho em đấy chứ?”
Chu Hành hung hăng ấn suy nghĩ mới trào dâng trong mình xuống. Anh hít sâu một hơi, nói: “Tôi phải xử lý thủ tục bảo lưu.”
“Yên tâm. Mọi loại giấy tờ cần thiết, tôi đều đã chuẩn bị xong rồi. Hôm nay em có thể đến ở tại viện nghiên cứu luôn.”
“Không ——” Chu Hành buột miệng thốt ra.
“Sao? Em còn có việc gì cần giải quyết?”
“Hai mươi ngày nữa, tôi sẽ dọn tới đây.”
“Cũng được.” Lông mày Champion hơi nhấc lên, ám chỉ nói: “Nhớ xử lý cho xong mọi việc.”
Hai người cuối cùng cũng đến viện nghiên cứu số 4. Bất ngờ thay, viện nghiên cứu đã chuẩn bị sẵn chuyên gia ở cửa để tiếp đón. Champion và Chu Hành rẽ phải rẽ trái một hồi, vào một căn phòng không có tên, sau đó lại được đưa thẳng đến phòng chuẩn bị trước phẫu thuật dưới lòng đất, một chồng tài liệu cần ký xác nhận chất đống trước mặt hai người.
Champion ký rất nhanh. Nhưng ký xong rồi, hắn mới nhận ra Chu Hành mãi vẫn chưa ký được một tờ.
“Hối hận sao?”
Vốn đã hối hận từ lâu.
Chu Hành cười khổ trong lòng, rồi lại siết chặt bút, bắt đầu ký chữ ký đầu tiên.
“Đinh ——”
Vòng tay của Chu Hành vang lên rồi lập lòe sáng, như thể đang cố gắng cô đọng sức ảnh hưởng của một người —— Chu Hành dứt khoát cúp điện thoại, nhìn chằm chằm vào cuộc gọi nhỡ hiển thị ‘Lục Chính tiên sinh’. Anh tàn nhẫn chuyển sang chế độ máy bay.
“Bạn trai em à?”
Chu Hành không trả lời, lại bỗng như đã hạ quyết tâm, nhanh chóng ký hết hợp đồng rồi thẳng sống lưng, hỏi: “Tôi có thể làm phẫu thuật ngay bây giờ được không?”
“Bình tĩnh,” Champion lạnh lùng nói, “Em sẽ chỉ cần tiêm một mũi thôi. Thân thể tuy rằng sẽ phát sinh một ít biến hóa, nhưng cũng không cần giải phẫu.”
“Mời Chu tiên sinh đi theo chúng tôi.” Nhân viên của viện nhẹ nhàng nhắc nhở.
“Được.” Chu Hành đứng thẳng dậy, từng bước một đi về phía phòng giải phẫu. Dáng lưng thẳng tắp ấy, giây phút bước vào phòng phẫu, liền lập tức sụp đổ.
“Đinh ——”
Vòng tay của Champion lập lòe ánh sáng. Giọng nói của Sara phát ra từ chiếc tai nghe mini của sau tai hắn, “Lục Chính tiên sinh, cậu Chu Hành
vòng tay sáng lại ám, Sarah thanh âm xuyên thấu qua hắn nhĩ sau mini tai nghe truyền đến ra tới: “Lục Chính tiên sinh, Chu Hành tiên sinh vừa lâm thời bật mạng, gửi cho ngài một tin nhắn.”
Champion—— Lục Chính bật nguồn chiếc vòng tay, dò hỏi: “Nội dung là gì?”
“Em còn một chút chuyện quan trọng ở trường, chờ giải quyết xong sẽ về. Anh cứ yên tâm. Nhớ ăn uống đúng giờ nhé.”
Sara dùng chất giọng máy móc cứng nhắc đọc hết những lời này.
Lục Chính ngả người ra sau, dựa vào nệm sô pha mềm mại, nhẹ giọng nói: “Dối trá.”

 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.