Hiệp Nghị Bắt Buộc (Cưỡng Chế Thỏa Thuận)

Chương 31



Lục Chính lại thức cả đêm. Hắn bảo Sara làm một chiếc giường nhỏ, đặt ở bên giường Chu Hành. Hai chiếc giường cách nhau không đến 10cm. Lục Chính vươn tay nắm lấy tay anh, đan chéo mười ngón tay với nhau rồi mới khép mắt lại, bước vào mộng đẹp.
Lần này hắn ngủ rất sâu. Đến khi tỉnh lại, tay hắn vẫn đang nắm chặt lấy bàn tay ấm áp kia. Lục Chính nghiêng đầu, đối diện với ánh mắt đang ngóng trông hắn của Chu Hành.
“Dậy từ lúc nào vậy?” Lục Chính khàn khàn hỏi.
“Vừa mới dậy thôi.” Chu Hành nói dối, “Anh muốn ngủ thêm một chút nữa không?”
“Không, rời giường thôi. Chúng ta còn phải ăn sáng nữa.” Lục Chính định rút tay về nhưng lại bị Chu Hành siết chặt.
“Anh vừa dậy đã định chạy sao?” Chu Hành trêu.
“Tôi muốn đi rửa mặt.” Lục Chính vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Cùng đi đi.”
“Đằng nào em chẳng phải bỏ ra…”
“Cũng vẫn được nắm tay anh thêm một chút nữa.”
Lục Chính không thể không lùi lại một bước, nắm tay Chu Hành đến phòng tắm gần nhất.
“Giờ đã buông tay tôi ra được chưa?” Lục Chính nhẹ nhàng hỏi.
“Được rồi.” Chu Hành buông tay ra, lại từ phía sau ôm lấy Lục Chính, “Em muốn ôm anh.”
Lục Chính không nhịn được mà bật cười, đành lòng để Chu Hành ôm mình. Hắn chậm rãi bước tới bồn rửa tay, bắt đầu đánh răng rửa mặt, chốc chốc ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy Chu Hành trong gương.
Chu Hành cười với hắn, hắn cũng rụt rè mà nở một nụ cười nhẹ nhàng trong gương.
“Mặt nạ mô phỏng của anh cũng có thể chịu nước à?” Chu Hành đột ngột hỏi.
“Đây là kiểu dáng mới nhất, rất mỏng nên đương nhiên có thể thấm nước.” Lục Chính không chút chần chờ trả lời.
Chu Hành không hỏi thêm câu nào nữa, nhưng từ đáy lòng anh lại có một tiếng thì thầm. Anh nghi Lục Chính không đeo mặt nạ mô phỏng thay đổi diện mạo, nhưng anh cũng không có bằng chứng gì.
Lục Chính rửa mặt rồi bảo Chu Hành: “Chuyện tiếp theo không thích hợp để em ở bên đâu.”
“Anh định làm chuyện xấu xa gì?” Chu Hành vùi đầu vào hõm vai Lục Chính, dáng vẻ hết sức dính người.
Lục Chính nắm tay Chu Hành, đặt lên vị trí nhạy cảm, nói: “Đi giải.”
“Em muốn xem.” Chu Hành đỏ mặt nhưng điệu bộ lại không hề có ý định rời đi.
“…… Được rồi.”
Vì thế Lục Chính lại kéo tay Chu Hành đi thêm mấy chục bước, bắt đầu giải quyết vấn đề sinh lý.
Chu Hành không thấy, nhưng càng nghe mặt anh lại càng đỏ. Cuối cùng anh khô khan nói một câu: “Thận anh cũng tốt thật đấy.”
Lục Chính dùng giấy lau, trả lời: “Hình như chúng ta cũng đã xác minh việc này trên giường rồi mà nhỉ?”
“Thật ra thận em cũng rất tốt.” Chu Hành nói xong câu đó là chỉ muốn che mặt mình lại.
“Tôi còn chưa được thử đâu.” Lục Chính vỗ nhẹ lên tay Chu Hành, ý bảo anh bỏ ra đi, sau đó lại chỉ về phía trước, “Thử cho tôi xem đi.”
Chu Hành cũng không biết nhượng bộ là gì, can đảm tiến về phía trước. Nhưng vì quá căng thẳng mà anh đứng mãi cũng không thể đi tiểu được.
Lục Chính cũng bắt chước Chu Hành, từ phía sau ôm lấy anh. Hắn hơi cúi đầu, hôn lên vành tai anh: “Đừng căng thẳng. Thử cho tôi xem đi.”
Chu Hành nhắm nghiền hai mắt……

Hai người cùng nhau rửa tay. Mặt Chu Hành vẫn còn nóng cháy. Anh cảm giác hình như vừa rồi là mình bị thiệt, nhưng xét thấy anh là người đầu têu nên da mặt anh bắt đầu mỏng dần. Anh vội vàng rửa mặt rồi định trốn đi chỗ khác.
“Đừng đi nhanh như vậy nha.” Lục Chính gọi anh lại.
“Anh định làm gì?” Chu Hành dừng bước, cằn cỗi hỏi.
Lục Chính như què mà giơ hai tay lên, nói: “Bế tôi.”
“Anh……”
Tay chân anh đầy đủ, còn già đầu hơn em nữa, muốn em cõng anh làm gì?
Chu Hành nuốt nửa câu còn lại vào bụng. Anh nghĩ đến cơ thể mềm như tờ giấy của Lục Chính.
“Bế.” Lục Chính làm nũng, không có tí gì gọi là biết xấu hổ.
Chu Hành khom người xuống, một tay vòng qua chân Lục Chính, tay kia đỡ lưng Lục Chính, để tay đối phương vòng qua cổ mình, ôm lấy anh.
“Sara, bữa sáng đã chuẩn bị xong chưa?” Chu Hành thuận miệng hỏi.
“Đã được chuẩn bị ở nhà ăn tầng hai. Nhờ ngài bế Lục tiên sinh đến dùng cơm.”
Sara khéo léo sử dụng từ “bế”. Chu Hành dễ dàng xoay người Lục Chính, bế hắn vào nhà ăn. Anh còn không nhịn được mà múc một bát chè cho hắn.
“Tôi không phải trẻ con.” Lục Chính nhẹ giọng nói.
“Có cần em đút cho anh không?” Chu Hành dứt khoát ngồi xuống bên người Lục Chính.
“…… Nếu em muốn.”
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của nọ, Chu Hành không chút do dự mà bắt đầu cắt bít tết rồi đút cho Lục Chính từng chút một.
Lục Chính ăn thật sự chậm, lại thường xuyên bắt Chu Hành phải ăn trước. Cuối cùng hai người không biết từ lúc nào mà bắt đầu dùng chung một bộ bát đũa.
Lúc ăn cháo, Chu Hành chợt nhận ra anh đang dùng chiếc thìa anh vừa đút cho Lục Chính —— nhưng Lục Chính có vẻ cũng không để ý. Hắn cũng không đến mức phải bắt bẻ vấn đề này.
Gọi là bữa sáng, nhưng kỳ thực lại là bữa trưa kéo dài bốn mươi phút. Ăn xong, Lục Chính dùng miếng khăn lụa nhã nhặn lau sạch khóe miệng. Hắn nói: “Tôi muốn vẽ một bức họa em.”
Phản ứng đầu tiên của Chu Hành là từ chối: “Cơ thể anh……”
“Vẫn còn có thể chịu được.” Lục Chính nhẹ nhàng nói, lại không cho phép ai từ chối, “Tôi muốn vẽ em.”
“…… Được.” Chu Hành nghĩ đến những ngày sau anh sẽ phải rời khỏi đây, nên cũng chẳng đành lòng từ chối hắn.
Lục Chính lần này là đi tới phòng vẽ tranh. Hắn đã cho Sara chỉnh lại độ ấm trong phòng vẽ tranh từ trước. Chu Hành vừa vào phòng một lúc đã bắt đầu ra mồ hôi.
“Anh muốn em tạo dáng thế nào?” Chu Hành hỏi.
Lục Chính ngồi trên ghế làm việc cạnh cửa sổ, chỉ vào chiếc giường mềm mại đối diện, nói: “Nằm ở đó đi.”
Chu Hành ngoan ngoãn nghe lời. Anh đang định nằm xuống thì nghe thấy Lục Chính nói: “Cởi hết quần áo ra rồi nằm xuống.”
Chu Hành lập tức cau mày, nhưng cũng không quá tức giận, anh hỏi: “Anh muốn vẽ em khỏa thân?”
“Đúng vậy, tôi muốn vẽ em như thế.” Lục Chính vẻ mặt hờ hững.
“Có thể vẽ kiểu khác đi được không? Em có thể cầm một cái khăn tắm chẳng hạn?”
“Không thể.”
Chu Hành hít sâu một hơi, nói: “Vậy không được.”
“Tại sao lại không được?” Lục Chính lấy ra một tờ giấy vẽ, ấn ở trên bàn vẽ, bắt đầu khuấy sơn điều chỉnh màu sắc.
“Em là người tương đối bảo thủ.”
“Bảo thủ tới nỗi sẽ chủ động ngủ với người mới gặp vài lần?” Lục Chính mỉa mai.
Chu Hành nhìn hắn thật sâu rồi quay đầu rời đi. Trước khi rời khỏi studio, anh nghe thấy Lục Chính nói: “Em không hợp tác cũng không sao. Dù sao mọi đường nét cơ thể của em cũng đều như in vào trong đầu tôi rồi.”
“Lục Chính, làm vậy anh thấy thú vị lắm sao?” Chu Hành quay lưng về phía Lục Chính, không để người khác thấy rõ vẻ mặt của mình.
Lục Chính dùng cọ để lại những dấu vết đầu tiên trên giấy, nói: “Tôi vốn là kẻ vô liêm sỉ, đương nhiên là thấy thú vị.”

 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.