Hàm Ngọc - Trường Thanh Trường Bạch

Chương 34: CÒN MẮNG NỮA KHÔNG?



Edit: Khả Khả

Mây tản trăng tỏ, tân phòng dần dần hồi phục sự yên tĩnh. Câu “tên khốn” kia của Lâm Ngọc thật sự chọc giận Lý Hạc Minh, hắn mặc kệ nàng khóc lóc, làm thêm ba lần nữa mới chịu buông tha cho nàng.

Toàn thân Lâm Ngọc mướt đầy mồ hôi, tóc đen hỗn loạn xoã ra, một chiếc khuyên tai rơi trên gối, nhích xuống nữa, làn da trắng như tuyết chi chít những vết đỏ hồng, trông thật đáng thương.

Đặc biệt ở dưới thân, hai miếng màn thầu sưng to, Lý Hạc Minh vừa mới rút ra, tiểu huyệt không thể khép lại, co rút chảy ra dịch trắng đục.

Tóc Lý Hạc Minh cũng xoã ra, không biết phát quan đã bị hắn ném đi phương trời nào, mái tóc dài rũ xuống, phủ thêm cho hắn vài phần tuấn tú tiêu sái.

Một tay hắn vuốt tóc trên trán ra sau đầu, một tay chống bên cổ nàng, nhìn xuống: “Còn muốn mắng nữa không?”

Lâm Ngọc không nói lời nào, mặt vùi trong gối không thèm để ý đến hắn, nước mắt thấm ướt gối, Lý Hạc Minh nhìn thấy rất rõ.

Hắn không động vào nàng, cứ chống như vậy yên lặng nhìn nàng một hồi lâu, sau đó đưa tay xoa xoa vành tai đỏ bừng của nàng, tiện tay lấy áo khoác ngoài đắp lên người nàng, rồi xuống giường ra ngoài gọi nước.

Trạch Lan ở ngoài cửa nghe thấy tiếng động chợt giật mình tỉnh giấc, vội thúc vào hông Văn Trúc đang dựa vào hành lang ngủ gục, bảo hắn cho người mang nước ấm tới.

Lý Hạc Minh quay vào trong, thấy cô nương trắng nõn vừa rồi còn trần như nhộng nằm trên đống quần áo, giờ này đã rúc vào chăn, nhắm mắt liêm diêm, lập tức chìm vào giấc ngủ.

Lý Hạc Minh thu hồi ánh mắt, đến cạnh bàn xách ấm trà trên bếp lò, rót đầy tách trà lạnh chỉ còn một nửa, đưa đến bên miệng cái người đang chôn trong ổ chăn kia.

Hắn lật chăn lên, nói: “Uống một miếng đi rồi ngủ tiếp!”

Cả đời này Lý Hạc Minh chưa từng hầu hạ ai, ngay cả Hoàng Đế, hắn chỉ mới dâng trà hai lần. Nhưng Lâm Ngọc không nhận ý tốt của hắn, nàng cảm thấy hắn lăn lộn nàng đã đời rồi bây giờ làm bộ làm tịch, nàng cuốn người lại: “Ta không cần!”

Lý Hạc Minh cau mày kéo nàng quay lại, trầm giọng nói: “Giọng đã khàn như vậy, còn không chịu uống, nàng muốn ngày mai bỏ luôn cổ họng sao?”

Lâm Ngọc nhíu mày liếc hắn: “Không phải do ngưoi làm…ưm…”

Lý Hạc Minh xem như chưa nghe gì, đưa trà đến bên môi nàng, chầm chậm đổ vào, không cho nàng nói nữa.

Sau khi người đưa nước vào, Lâm Ngọc không chịu tắm chung với Lý Hạc Minh, nàng chậm chạp quấn xiêm y đi đến phòng tắm, nghe thấy tiếng bước chân từ đằng sau, nàng xoay người lại. Nhìn thấy hắn liền bất mãn nói: “Ngươi đừng đi theo ta, ta không muốn tắm chung với ngươi!”

Trạch Lan lấy chăn đệm mới thay cho hai người, nghe thấy lời này lập tức im lặng không dám lên tiếng, nàng vội uốn gối hành lễ, rồi bay nhanh vào trong.

Có người ngoài ở đây, Lý Hạc Minh không muốn tranh cãi với Lâm Ngọc, hắn thật sự không vào, ngồi một mình ngoài tấm bình phong.

Lâm Ngọc tắm xong mặc trung y đi ra, quả nhiên vẫn còn tức giận, nàng không thèm nhìn đến “sinh linh” đang ngồi trên ghế, một mình đi vào phòng.

Lý Hạc Minh nhìn theo bóng lưng nàng, gọi nàng nhưng nàng không thèm trả lời, hắn đành đi vào tắm lại nước thừa của nàng.

Dù không thích thế nào đi chăng nữa, Lâm Ngọc cũng phải ngủ chung giường với Lý Hạc Minh.

Viện này là viện của Lý Hạc Minh, giường này cũng là giường của hắn. Nàng còn tưởng rằng mình sẽ không thể nào ngủ được, nhưng không ngờ vừa nằm xuống đã mơ thấy Chu Công.

Chỉ là nàng ngủ không quen với gối đầu này, giấc ngủ không sâu, nửa đêm lăn qua lộn lại, mơ mơ màng màng chộp được tay của Lý Hạc Minh, mắt nhập nhèm không mở ra, kéo tay hắn kê dưới cổ mình.

Vốn dĩ lúc đi ngủ, nàng dựa vào sát vách trong của giường, hiện giờ có lẽ vì nàng cảm thấy cánh tay gối rất êm nên dịch người lại gần hơn chút, đầu gối vắt lên đùi hắn, quay nghiêng đối mặt với hắn.

Trước giờ Lý Hạc Minh ngủ không sâu, lại ngủ một mình hơn hai mươi năm, bây giờ bên cạnh có thêm một người, hắn không tài nào ngủ được.

Lúc này, hắn phát hiện người bên cạnh mình không còn lăn qua lộn lại, hắn mở mắt nương theo ánh trăng nhìn nàng, thấy nàng gối lên cánh tay mình, hàng mày giãn ra, ngủ ngon lành.

Lý Hạc Minh nghiêng đầu nhìn một hồi, không lên tiếng cũng không rút tay về, mi mắt khép lại, chìm vào giấc ngủ.

Giờ Mẹo ngày hôm sau, mặt trời hừng sáng, Lý Hạc Minh tỉnh giấc như thường lệ. Hắn ngủ không được mấy canh giờ, nhưng lại không mệt mỏi, quay đầu qua đã thấy Lâm Ngọc ngủ yên ở tư thế đêm qua, cổ vẫn gối lên tay hắn, nằm nghiêng, điểm khác biệt là nàng đã lăn vào lòng ngực hắn.

Dường như nàng cảm thấy ngực hắn ấm áp, nên cả người đều dán vào người hắn.

Lý Hạc Minh nhậm chức Bắc Trấn Phủ Sử, dù có là ngày tân hôn cũng phải đi làm. Hắn cau mày rút nhẹ tay ra khỏi cổ nàng, tốc độ đã chậm lắm rồi, nhưng vẫn đánh thức nàng.

Nàng còn buồn ngủ đối mắt với Lý Hạc Minh, thấy mày hắn nhăn nhó, nàng cho rằng hắn cố ý đánh thức mình là muốn mình hầu hạ hắn thay y phục.

Nàng gắng gượng bò dậy, chui ra khỏi ổ chăn ấm áp, bò qua người Lý Hạc Minh, nhưng khi nàng xuống giường rồi vẫn thấy hắn nằm im trên giường.

Nàng vừa mới thức, giọng rất mềm, có hơi khàn, cực kỳ dễ nghe, nàng nhỏ giọng giục hắn: “Dậy đi!”

Lý Hạc Minh co nắm cánh tay trái bị gối nguyên một đêm, hắn dừng lại, nói: “…Đợi chút!”

Tê cứng rồi.

Lâm Ngọc nhíu mày nhìn người hắn nằm trên giường, nàng cảm thấy hắn đang cố ý, hắn quấy rầy giấc ngủ của nàng nhưng bản thân lại ngủ nướng trên giường.

 

——oOo——

   


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.