– –
Dẫu sao thì Tô Ứng Thu cũng là người đã phấn đấu nhiều năm trong giới âm nhạc ở hải ngoại, bị Lâm Tử Tích chọc trúng tim đen một cách trực diện, gã chỉ lúng túng vài giây thì đã điều chỉnh xong tâm tư và thái độ.
Chỉ là lúc Tô Ứng Thu nói tiếp, cái loại khí thế cao ngạo đạm bạc mà lúc trước gã cố làm ra nay xuất hiện cái khe, “Tôi quả thật thích anh ấy, đã thích hơn hai mươi năm nay.”
Lâm Tử Tích vội vàng uống một hớp canh gừng trong tay dằn xuống nỗi kinh hoàng, có chút chột dạ nói: “Nhưng mà cái chuyện cảm tình này không có thứ tự trước sau, tôi và Cố Trạch Thành hai bên đều có tình cảm với nhau, cho dù lúc mới sinh ra ngài đã thích ổng thì cũng vô dụng thôi.”
Tô Ứng Thu đứng dậy khỏi sô pha, ở trên cao nhìn xuống, cười lạnh nói: “Hai bên đều có tình cảm? Ha ha, nếu Trạch Thành và mối tình đầu của anh ấy hợp lại, thậm chí là chọn bất kỳ một người phụ nữ nào, tôi đều nhận. Nhưng cái loại đồ dỏm bợ đỡ như cậu, hừ, cũng xứng sao?!”
Đậu xanh rau muống! Hoá ra đại nghệ thuật gia Tô ngài đây là cảm thấy “em có thể, chị cũng có thể” hả?!
Cơ mà… bây giờ thì khó nói, nhưng nếu trở về hai mươi năm trước, ngài thật đúng là có thể đó.
Lâm Tử Tích tuyệt đối không ngờ năm ấy Tô Ứng Thu và ba hắn lại là đôi bên yêu thầm, hiểu lầm lẫn nhau, cuối cùng mới dẫn đến bỏ lỡ nhau trong cuộc đời.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu hai người họ không hiểu lầm, không bỏ lỡ, vậy thật sự không có chuyện của Lâm Tử Tích hắn, trên mọi ý nghĩa.
Lâm Tử Tích lại uống một hớp canh gừng, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vô cùng chân thành đề nghị với vị “chị em” nọ: “Nếu để tôi chuyển lời này của ngài cho Cố Trạch Thành thì không tốt lắm, không thì… hay là ngài tự thổ lộ với ổng đi, nếu ngài không có cách liên hệ với ổng, tôi có thể cho ngài.”
Ngoại trừ việc bản thân Tô Ứng Thu đã là tiền duyên khó giải quyết (vì gã có thể gọi là nguyên nhân khiến Lâm Tử Tích được sinh ra trên cõi đời này), thì chính bản thân Lâm Tử Tích hắn cũng quả thật không biết nên xử lý tình huống trước mắt như thế nào. Dù sao thì, diễn viên Lâm mới chỉ đóng ba cái vai tổng tài bá đạo, danh bộ khí phách, hoàng đế cặn bã gì gì đó… Chứ mấy loại tiết mục “chị em” vì đàn ông mà công kích khuyết điểm lẫn nhau, hắn không có kinh nghiệm đâu.
Nếu Tô Ứng Thu đến vì ba hắn, vậy thì cứ giao cho ba hắn xử lý đi.
Lỡ có khả năng cực cực nhỏ Cố Trạch Thành thật sự bị Tô Ứng Thu bắt cóc, vậy hắn cũng chỉ có thể coi như là cốt truyện bị chệch đường ray hơn hai mươi năm nay cuối cùng cũng được vặn đúng, sau đó làm bộ ưu nhã rộng lượng rời đi.
Cơ mà, đến lúc đó hắn phải đòi ba hắn 10 bộ, 8 bộ phim điện ảnh truyền hình đẳng cấp nhất làm phí chia tay, sau này sẽ chuyên tâm đi con đường diễn viên của mình, thẳng tiến giải ảnh đế quốc tế, bước lên đỉnh sự nghiệp diễn viên.
Đầu óc Lâm Tử Tích như con lừa hoang thoát cương, đang nghĩ sau khi chia tay với Cố Trạch Thành xong hắn nên chọn lao vào phim của đạo diễn lớn nào, còn Tô Ứng Thu thì lại giống như đã chịu một sỉ nhục rất nhục, đập mạnh cái bàn một phát, “Tôi có cách liên hệ với anh ấy, không cần cậu giả mù sa mưa!”
Nói rồi, đại nghệ thuật gia họ Tô lập tức muốn phá cửa ra ngoài, nhưng mà…
“Đậu, nóng nóng nóng!” Lâm Tử Tích đang thất thần thì bị hành động đập bàn của Tô Ứng Thu làm cho giật mình, sẩy tay đổ hết hơn phân nửa chén canh gừng còn dư lại lên đùi mình. Canh gừng đã không còn nóng như lúc mới ra nồi, nhưng hiện tại Lâm Tử Tích chỉ mặc một cái quần vận động hơi mỏng bó sát người, nhiệt độ này cũng đủ khiến làn da hắn bị nóng đỏ một mảng to.
Tô Ứng Thu cũng bị biến cố bất thình lình dọa sợ, nhanh chóng xoay người trở về xem xét tình hình của Lâm Tử Tích.
Đúng lúc này cửa xe bị mở ra thật mạnh, Cố Trạch Thành – con người ở ngoài cửa cũng nghe được tiếng kêu thảm thiết của Lâm Tử Tích – lập tức vọt vào.
“Đã xảy ra chuyện gì?! Cục cưng em sao vậy?” Anh cũng chẳng hề nhìn đến một người khác trong xe, đi lướt ngang qua Tô Ứng Thu, vội vàng bước thẳng tới trước mặt Lâm Tử Tích, ngồi xổm xuống nôn nóng hỏi.
“Canh… canh đổ lên đùi QAQ” Bởi vì đau đớn mà Lâm Tử Tích chảy vài giọt nước mắt sinh lý, khóe mắt ướt át nhìn người cha thình lình xuất hiện của mình.
Cố Trạch Thành không nói hai lời, ẵm Lâm Tử Tích vào phòng tắm nhỏ hẹp, đặt hắn ngồi trên nắp bồn cầu, cởi quần hắn ra, dùng nước lạnh xối lên chỗ vừa rồi bị bỏng.
Làn da trên người Lâm Tử Tích vốn dĩ trắng ngần, mảng da thịt chỗ giữa bắp đùi thì càng trắng muốt như tuyết. Tuy lần này cũng coi như còn may, không bị nổi bọng nước, nhưng một mảng đỏ rừng rực kia thoạt nhìn quả thật hơi chướng mắt mà ghê ghê.
“Em xối nước lạnh chút nữa đi, tôi tìm người của đoàn phim lấy thuốc trị bỏng.” Cố Trạch Thành nói rồi định ra khỏi phòng tắm, lại bị Lâm Tử Tích chụp lại.
“Hay là thôi đi, dù sao cũng không nổi bọng nước, cũng không phải vấn đề quá nghiêm trọng…” Lâm Tử Tích nhìn ba hắn, ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, “Bị bỏng vì canh mà đoàn phim chiếu cố đặc biệt cho, Tử Tích sợ mất mặt.”
Kết quả ba hắn vươn tay bóp mũi hắn, “Cho nên em sẽ tìm thế thân đóng mấy cảnh tiếp theo cần phải diễn trong biển à?”
Vì thế, giữa dùng thế thân và mất mặt, diễn viên Lâm đành phải ngoan ngoãn lựa chọn cái sau.
Cố Trạch Thành xoa xoa đầu hắn rồi định đi tìm thuốc, nhưng khi anh vừa mới ra khỏi cửa phòng tắm thì đã được người đang đợi ở bên ngoài đưa cho một tuýp thuốc bôi.
“Cảm ơn.” Cố Trạch Thành chuyển tuýp thuốc trị bỏng cho Cố Tử Tích, rồi bế hắn lên giường, lúc này mới chú ý tới người thứ ba bị bỏ rơi trong căn phòng này, “Tô Ứng Thu, đã lâu không gặp.”
Tô Ứng Thu gật gật đầu, khi nói chuyện không kiềm được treo lên ý cười, “Anh Cố, quả thật đã lâu không gặp. Kể từ lúc hai ta họp mặt ở thành phố L châu O đến nay cũng gần ba năm rồi, thời gian trôi qua nhanh quá. Dạo này anh có khỏe không?”
“Cũng không tệ lắm. Lúc ấy thật trùng hợp, anh đi thành phố L bàn chuyện làm ăn, cậu lại ở bên kia mở hội âm nhạc.” Ba Cố nói, nhìn thoáng qua người tình bé nhỏ đang liều mạng dỏng lỗ tai nghe, chỉ chỉ chỗ nào đó trên đùi hắn, “Cục cưng, chỗ đó của em còn chưa thoa thuốc kìa.”
Sau đó anh lại nhìn Tô Ứng Thu, biết rõ còn hỏi: “Lần này cậu trở về là định mở tour trong nước sao?”
“Không phải, em về là để phối nhạc cho bộ phim Đội Cứu Viện Hải Ngạn.” Tô Ứng Thu liếc nhìn Lâm Tử Tích bôi thuốc xong kéo cái chăn che chân lại, rồi cười đùa với Cố Trạch Thành: “Hơn nữa em là fan nguyên tác, không tới trường quay xem kỹ năng diễn xuất của vai chính một cái thì em không yên tâm.”
Cố Trạch Thành cũng cười, anh kéo một góc chăn, che da thịt đang lộ bên ngoài của Lâm Tử Tích, sau đó vô cùng tự nhiên hỏi: “Vậy cậu tận mắt nhìn thấy chị dâu của cậu đóng phim, có yên tâm không nào?”
“Chị dâu?!” Lâm Tử Tích và Tô Ứng Thu gần như đồng thanh kêu lên.
Muốn nhà nghệ thuật lớn người ta thật sự gọi mình như vậy, mình có thể giảm thọ hay không… Lâm Tử Tích thấy nụ cười trên mặt Tô Ứng Thu nháy mắt sắp gượng hết nổi, nuốt nước miếng, yên lặng nghĩ trong lòng.