Gọi Bố Là Anh - Trúc Diệp Nãi

Chương 41



Bạn đã từng thấy thành phố N lúc rạng sáng bốn giờ chưa?

Mặc kệ bạn có từng thấy hay chưa, dù sao thì Lâm Tử Tích cũng thấy rồi.

Chờ Lâm Tử Tích phục hồi tinh thần lại từ trong nỗi kinh hoàng và hỗn loạn vì mình đã “thật sự phát sinh quan hệ với chính ba ruột của mình”, hắn mất hồn mất vía thừa dịp Cố Trạch Thành ngủ say mà chuồn ra khỏi khách sạn, bây giờ đang trên đường về thành phố S một mình.

Ờm, chính là lái chiếc Cayenne* của ba hắn đó.

Cao tốc N-S lúc rạng sáng cũng không có mấy xe, Lâm Tử Tích vì kinh hoảng mà nhiều lần phóng như bay, vì thế, mới 6:05, Trần Vân Vân – con người tối qua tám chuyện với bạn cũ tới khuya nên ngủ rất trễ – đã bị tiếng chuông cửa dựng đầu dậy.

“Cậu… cậu đây là xảy ra chuyện gì?” Trần Vân Vân ngủ chưa được bao lâu thì bị đánh thức, đang gắt ngủ trong mình, kết quả mới mở cửa đã nhìn thấy bộ dạng thất hồn lạc phách của nghệ sĩ có tiền đồ nhất và kiếm tiền giỏi nhất dưới tay chị, chị lập tức sợ tới mức tỉnh cả ngủ.

Lâm Tử Tích trầm mặc đi vào nhà, bước thẳng tới sô pha phòng khách của người ta, ngồi co quắp một cục trên đó.

Trần Vân Vân thấy hắn như vậy thì cũng sốt ruột muốn điên rồi, liên tục bắn ra mấy vấn đề như súng máy: “Cậu say rượu lái xe đụng người ta rồi bỏ trốn, hay là đi party hút cần bị lộ, hay là ngủ với fan bị đối phương quay video lại, hay là bạn gái cũ bị cậu bội tình bạc nghĩa mang theo con riêng tới cửa?”

Lâm Tử Tích bị chị truy hỏi đến cùng như vậy, ấy thế mà lại cảm thấy được an ủi một cách kỳ lạ, thoáng có kiểu suy nghĩ vớ vẩn như “Chuyện mình loạn luân với ba ruột cũng không tính là quá tệ nhỉ”.

Nội tâm vốn hoang mang dậy sóng của hắn dần dần vững tin, hắn xua xua tay đảm bảo với Trần Vân Vân: “Đều không phải… em chỉ là rối loạn trong lòng, hẳn là… sẽ không có tin tức gì đâu.”

Đại diện Trần nhìn chằm chằm hắn cả buổi, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi, dùng giọng điệu chắc chắn nói: “Cậu và Cố Trạch Thành xảy ra vấn đề rồi đúng không.”

Lâm Tử Tích lập tức không nói gì, Trần Vân Vân coi như hắn đã nhận, thở dài khuyên nhủ: “Ổng muốn chia tay với cậu hả? Ây… Lúc trước tôi đã nói rồi mà, bây giờ giới giải trí sạch sẽ hơn hồi xưa nhiều, cậu lo làm việc chăm chỉ đàng hoàng, không cần nghĩ đường ngang ngõ tắt gì thì cũng có cơ hội leo lên cao thôi, tội gì làm thành như bây giờ chứ.”

Hắn và Cố Trạch Thành rõ ràng là giao cấu chứ không có kết giao, ở đâu ra chia tay chứ… Huống chi bỏ trốn sau khi lên giường với ba ruột… bà mẹ nó, này thì không chỉ đơn giản như chuyện bị kim chủ bỏ rơi đâu!

Nhìn vẻ mặt Lâm Tử Tích, Trần Vân Vân bỗng dưng sáng đèn, suy đoán: “Cho nên không phải Cố Trạch Thành chỉ vứt bỏ cậu thôi, mà còn muốn phong sát cậu hả?!”

Lâm Tử Tích đâu có thể nào nói chân tướng cho chị nghe được, vì không để chị đoán mò theo phương hướng máu chó tìm kiếm cái mới lạ hơn, chỉ đành nhận một cách mập mờ: “Coi… coi như thế đi.”

Huống chi nếu ba hắn biết cái “thằng con” mà ổng dần cả đêm nay thật sự chính là con ổng, Lâm Tử Tích cũng không biết Cố Trạch Thành sẽ làm ra chuyện gì.

Trần Vân Vân nhịn không được xổ một câu chửi tục, mắng “Thằng cha cặn bã”, sau đó cầm theo hộp thuốc lá lấy từ trong ngăn tủ phòng khách, ra ngoài ban công hút thuốc.

Lâm Tử Tích ngồi một mình ở phòng khách phát ngốc, mãi đến khi tiếng chuông di động mà hắn cài riêng vang lên, hắn mới bừng tỉnh lại.

Lâm Tử Tích nhìn chữ “Cố” trên màn hình di động, từ chối, tắt máy, động tác nước chảy mây trôi, một giây hoàn thành.

Nếu hắn chỉ bị ba hắn đè khi ý thức còn đang mê mang thì cũng đỡ đi, nhưng sau đó, lúc hắn tự cho rằng mình đang gặp mộng xuân, hắn lại chủ động đi khiêu khích và phối hợp với đối phương, còn sướng tới đê mê nữa kìa…

Lâm Tử Tích tự mắng mình một tiếng “nghiệt súc” ở trong lòng, hiện tại hắn vừa không có mặt mũi vừa không có can đảm đi đối mặt với Cố Trạch Thành.

Lâm Tử Tích phiền lòng ngồi ì bất động trên sô pha thật lâu cũng không tìm được lối thoát cho tương lai, lúc này Trần Vân Vân cầm di động trở về từ ban công.

“Bây giờ đạo diễn Đao Trọng Bình đang quay một bộ phim điện ảnh đề tài chiến tranh, không biết cậu có nghe nói không?” Trần Vân Vân bảo, “Diễn viên đóng nam ba trong phim này vốn sẽ gia nhập đoàn phim vào ngày mốt, kết quả đêm qua xảy ra chút sự cố, giờ bị thương đi không được. Tôi với đạo diễn Đao cũng coi như có chút giao tình, vốn định đề cử Trương Văn Hạo bù lại… vì cậu ta cũng coi như anh hai của Ngôi Sao Giải Trí chúng ta mà, ngoại hình lại thích hợp hơn cậu.”

Trần Vân Vân nói đến đây thì dừng.

Lâm Tử Tích nghe ra ẩn ý trong lời nói của người đại diện, lập tức ngồi ngay ngắn nghiêm túc nghe chị nói tiếp.

Trần Vân Vân tiếp tục: “Bây giờ cậu thành ra như vậy rồi, hay tôi sửa lại, đề cử cậu với đạo diễn Đao đi. Bộ phim này quay ở nước ngoài, phần của nam ba cần phải quay trong khoảng một tháng, cậu xem như đi tránh đầu sóng ngọn gió, cũng không chậm trễ lịch gia nhập đoàn phim tiếp theo. Hơn nữa, vai nam ba này là tay bắn tỉa, thiết lập nhân vật rất khá, có thể hút fan, nếu Cố Trạch Thành thật sự muốn thò tay vào ngành giải trí chèn ép cậu, chờ phim chiếu rồi có lẽ cậu còn có cơ hội trở mình đó.”

Trần Vân Vân thở dài, lại nói: “Tôi chỉ có thể vạch kế hoạch cho cậu đến nhiêu đấy thôi, chút nữa tôi tìm người mua vé máy bay hộ cậu, gấp rút làm hộ chiếu, còn bước tiếp theo thì phải xem vận may và nỗ lực của chính cậu… Cậu diễn thật tốt cho tôi! Nếu đạo diễn Đao có yêu cầu nghiêm khắc gì với cậu, cậu cũng phải phối hợp đàng hoàng, có huấn luyện gì về súng ống cũng ráng chịu khổ một chút, đừng oán trách!”

Có thể lập tức cách xa ba Cố vạn dặm, Lâm Tử Tích sao có thể oán trách chứ, bây giờ hắn kích động đến nỗi chỉ muốn ôm Trần Vân Vân nhận chị làm chị nuôi.

Hắn lập tức cam đoan: “Không thành vấn đề! Em nhất định sẽ hoàn toàn tuân theo chỉ đạo sắp xếp của đạo diễn, đóng phim cho tốt, không mắc bệnh ngôi sao.”

Nói xong câu này, hắn lại bổ sung: “Hơn nữa em biết dùng CS/LR4, diễn tay súng bắn tỉa là thích hợp lắm đó.”

“CS cái gì?” Trần Vân Vân mơ hồ.

“CS/LR4, sản phẩm súng bắn tỉa tốt nhất nước, em mới vừa được huấn luyện qua.” Lâm Tử Tích nói. 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.