Gọi Bố Là Anh - Trúc Diệp Nãi

Chương 29



– –

Khi Lâm Tử Tích tỉnh lại ở phòng bệnh VIP, bất ngờ phát hiện người bên cạnh hắn lại là Cố Trạch Thành.

Người đàn ông cho hắn một nửa sinh mệnh còn cứu hắn một mạng ấy đang ngồi trên sô pha bên cạnh giường cúi đầu lật xem văn kiện, dường như cảm nhận được ánh mắt hắn, người nọ chợt ngẩng đầu nhìn lên.

Thấy người trên giường bệnh đang mở to mắt nhìn mình, ba Cố đầu tiên là thoáng sửng sốt, sau đó lộ ra vẻ mặt nhẹ nhõm vui mừng không chút che dấu.

Nhân viên y tế được gọi tới, làm kiểm tra cho Lâm Tử Tích xong rồi lại rời đi. Cố Trạch Thành bước đến bên cạnh chiếc giường, cúi người xuống, dém chăn đàng hoàng cho Lâm Tử Tích, nhìn thẳng vào mắt hắn giải thích: “Cậu hôn mê ba ngày, sáng hôm qua mới ra khỏi ICU. Người đại diện vẫn không liên lạc được với mẹ cậu, cho nên hai ngày nay là tôi và trợ lý của cậu thay phiên nhau chăm sóc.”

No no no… Nếu có thể liên lạc được với mẹ hắn, đến lúc đó bả và kim chủ daddy của hắn trình diễn màn tương phùng, hắn mới phải lo lắng đó!

Tuy rằng không phải không muốn nhận cha con với Cố Trạch Thành, nhưng hắn cũng đã làm em trai của ổng mấy tháng rồi, nếu là dưới tình huống chưa kịp chuẩn bị như thế này mà đi vạch trần chân tướng… Việc này ngẫm lại cảm thấy xấu hổ muốn nghẹt thở à.

Cũng may, khi thần tượng của Chu Thiến Thiến ký tặng cho con bé, cậu ta còn ghi vài dòng khích lệ, việc ấy đã khiến con bé hăng máu gà, mở chế độ có một không hai, thảm sát toàn bộ đối thủ trong cuộc thi cuối kỳ lần này, hùng dũng cướp được hạng nhất lớp, diễn viên Lâm lập tức thực hiện lời hứa, tặng cho một nhà ba người em nó một tour du lịch xa hoa trong vòng 20 ngày, đã xuất phát trước khi đêm từ thiện Bác Thâm diễn ra một ngày, sang năm mới trở về.

“Mẹ tôi… ở nước ngoài… Khụ khụ…” Lâm Tử Tích mở miệng giải thích nhưng chưa nói được mấy chữ thì cổ họng đã đau đớn vô cùng, muốn nói tiếp cũng bị trận ho khan ấy cắt ngang.

Cố Trạch Thành có chút lo lắng nhìn cái cổ quấn đầy băng gạc của Lâm Tử Tích, cơ mà anh vẫn nhịn được, không vươn tay ra vuốt ve đụng chạm chỗ đó, “Bác sĩ nói cậu rất may mắn vì không bị tổn thương đến dây thanh và khí quản, khi miệng vết thương khép lại rồi, ngoại trừ để lại sẹo thì chắc cũng không trở ngại gì. Có điều là trong khoảng thời gian này, việc ăn cơm, nói chuyện đều sẽ bị ảnh hưởng, phải tĩnh dưỡng đàng hoàng…”

Cố Trạch Thành tạm dừng một chút, sau đó nhẹ nhàng xoa xoa mái đầu mềm mại của Lâm Tử Tích, dùng giọng điệu trấn an tiếp tục nói: “Đừng lo lắng, tôi sẽ ở bên cậu.”

Cái bộ dáng dịu dàng này của ba Cố làm diễn viên Lâm ba phần cảm động, bảy phần nghi hoặc, thậm chí có chút nghi ngờ rằng mình đã xuyên qua thế giới song song, hoặc là ba hắn bị hồn ai đó nhập vào thân xác, hoặc là… là thân phận con riêng của hắn đã bại lộ rồi chăng?

Lâm Tử Tích nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào, lại còn không tiện nói chuyện, chỉ có thể dùng cặp mắt đào hoa nhìn Cố Trạch Thành lom lom, trông vừa vô tội vừa đáng thương muốn chết.

Cố Trạch Thành cười cười, tiếp tục xoa xoa đầu hắn, định nói chuyện tiếp thì chợt bị tiếng gõ cửa cắt ngang.

Sau khi Trợ lý Tiểu Trương bước vào, nhìn thấy Lâm Tử Tích đã tỉnh, cậu lập tức vọt tới trước giường bệnh, kích động lớn tiếng nói: “Anh Lâm, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi… Anh hôn mê ba ngày, còn vào phòng chăm sóc đặc biệt nữa đó, sắp hù chết em luôn! Anh không biết đâu, hai ngày trước chị Trần còn lén khóc… Đúng rồi, em phải gọi điện thoại cho chị Trần, nói với chị ấy…”

“Đi ra ngoài gọi.” Cố Trạch Thành nhíu mày, ngắt lời trợ lý Trương, “Tử Tích cần phải tĩnh dưỡng và nghỉ ngơi nhiều, cậu bảo Trần Vân Vân trưa mai rồi hẳn tới. Cậu cũng có thể về nhà, đêm nay tôi ở cùng cậu ấy.”

“Hả?” Người phát ra tiếng kinh ngạc khe khẽ ấy chính là nam diễn viên trẻ họ Lâm, hắn chớp chớp mắt, viết một dòng chữ vào lòng bàn tay ba Cố “Tiểu Trương ở cùng tôi là được rồi”.

Ba Cố cảm nhận được cơn nhồn nhột trong lòng bàn tay, chờ Lâm Tử Tích viết xong, anh trở tay cầm luôn tay hắn, sau đó nhìn hắn mà nháy mắt, “Tôi không phải anh trai của cậu sao? Người nhà chăm sóc người nhà là lẽ thường mà.”

… Ngài không phải anh tôi, ngài là ba tôi!

Thấy mặt trợ lý Tiểu Trương đầy bình tĩnh, hiển nhiên đã biết “quan hệ anh em” của mình và Cố Trạch Thành, diễn viên Lâm nghĩ mãi mà chẳng hiểu… hắn chỉ mới hôn mê có ba ngày thôi, sao vừa tỉnh lại thì Cố Trạch Thành đã giống như biến thành người khác vậy, thậm chí còn chịu “nhận tổ quy tông” ở trước mặt người ngoài nữa.

Nhưng dù sao thì Lâm Tử Tích cũng không thể che giấu lương tâm nói rằng hắn không thích sự thay đổi này —— Ai chẳng muốn người khác đối xử tốt với mình chứ, huống chi người này còn là ba ruột hắn cơ.

Vì thế, Lâm Tử Tích ém nhẹm lương tâm, mặt mày cảm động nhìn ba mình, thỏ thẻ gọi: “Anh ơi…”

Ba Cố cười cười với hắn, sau đó quay đầu nhìn về phía trợ lý Trương, “Cậu còn không đi báo cho Trần Vân Vân rằng Tử Tích đã tỉnh?”

Cho nên, trong bầu không khí ngập mùi “em ngã anh nâng” ấy, trợ lý Trương phải lui ra ngoài, sau đó vừa báo tin tốt cho Trần Vân Vân rằng diễn viên Lâm đã tỉnh, vừa cảm thán anh Lâm của cậu thật đúng là thâm tàng bất lộ, không ngờ lại là em trai của ông chủ Cố.

Đại diện Trần ở đầu bên kia điện thoại cười lạnh trong lòng —— ngó vài lần gặp mặt giữa chị và Cố Trạch Thành, coi bộ cho dù ổng có thật sự là anh của Lâm Tử Tích đi nữa… thì rõ ràng cũng là anh yêu.

Mặc dù chị rất chi là không thích việc nghệ sĩ có tiền đồ nhất dưới tay mình bị cuốn vào vòng xoáy giao dịch quyền sắc, cơ mà nếu ván đã đóng thuyền rồi thì chị cũng chỉ đành cố gắng giúp Lâm Tử Tích thu hoạch được lợi ích lớn nhất từ việc đó thôi.

Cũng giống như sau khi Phong Nguyên bình an trở về, bây giờ khắp thế giới đều spam mấy loại tin tức như “Lâm Tử Tích dũng cảm làm việc nghĩa nên bị thương”.

Đúng vậy, tù trưởng Châu Phi như Lâm Tử Tích, chỉ không đúng lúc đi ngang qua mà đã bị hung phạm cắt cổ cho hôn mê ba ngày; mà hoàng tộc Châu Âu như Phong Nguyên, thân là đối tượng bị bắt cóc, chạng vạng hôm sau đã có thể trở về mà không tổn hao một cọng lông nào.

Nhìn Phong Nguyên và cái con người đột nhiên trở về là Thu Liên Dật cùng nhau tới bệnh viện thăm mình, nếu Lâm Tử Tích nói không ghen tỵ với vận may của đối phương thì đó là giả.

Một tên bắt cóc phát rồ muốn tống tiền cướp đoạt tiền chuộc kếch xù, ấy vậy mà đã từng đi phẫu thuật tim, lại còn bất cẩn không lục soát thân thể người bị bắt cóc, cũng không trói tay người đó quá chặt, vì thế sau khi nạn nhân tỉnh dậy đã tìm cơ hội gí súng kích điện vào gã, phản công lại tên bắt cóc, gã ngủm củ đèo ngay trên đường đưa tới bệnh viện…

Phong Nguyên kể sơ sơ câu chuyện mình thoát hiểm ra sao rồi nói cảm ơn Lâm Tử Tích: “Sau khi tôi trở về, phía cảnh sát mới báo với tôi rằng cậu vì cứu tôi mà bị thương, ân tình này tôi khắc ghi. Về sau hễ là hạng mục do Giải Trí Phong Thành mở, chỉ cần cậu cảm thấy hứng thú thì nhất định sẽ có vai diễn cho cậu.”

Diễn viên Lâm nhìn thoáng qua Thu Liên Dật – con người trở về đúng lúc một cách vi diệu, bị giấu nhẹm đi một cách thần kỳ trong kịch bản mà Phong Nguyên kể – trong lòng không khỏi cảm thán: Câu chuyện ông chủ Phong này bịa chẳng ra làm sao cả, cơ mà phí bịt mồm lại rất chi là hào phóng à…

Nếu bọn bắt cóc đều đã chết rồi, Lâm Tử Tích cũng không có hứng thú truy xét chân tướng sau lưng, ngược lại không ngại bán cho Thu Liên Dật một ân tình.

Vì thế, hắn cầm lấy di động được Phong Nguyên trả về, bắt đầu đánh chữ: “Tổng giám đốc Phong khách khí rồi…”

Nhưng không đợi Lâm Tử Tích đánh tới chữ thứ tám thì Cố Trạch Thành – con người vẫn luôn đứng ở cạnh chiếc giường – thoáng nhìn Thu Liên Dật một cái rồi mở miệng nói, “Tổng giám đốc Phong khách khí rồi. Trong lòng cậu thật sự biết rõ Tử Tích vì sao bị thương là được, loại báo đáp đó vẫn là thôi đi. Sau này nếu cậu ấy cảm thấy hứng thú với hạng mục nào, tự nhiên tôi sẽ giúp cậu ấy triển khai, không phiền tổng giám đốc Phong lo lắng.”

Diễn viên Lâm lập tức quay đầu nhìn ba hắn.

Có người chịu cho không tài nguyên lại đi từ chối, người ba này của hắn đúng là phá của mà, ấy thế nhưng khóe miệng Lâm Tử Tích lại kềm không nổi, cứ nhếch nhếch lên trên mãi.

Hắn thoải mái tựa lưng vào giường bệnh nhìn Cố Trạch Thành ứng phó Phong Nguyên giúp mình, mãi cho đến khi tiễn khách về.

Cơ mà lúc Cố Trạch Thành đi đóng cửa, hắn vẫn gửi một tin nhắn WeChat cho Thu Liên Dật, “Chỉ cần đừng có thêm kẻ phiền phức nào đi tìm “Thu” mà tìm đến trên đầu tôi thì việc này coi như qua.”

Thu Liên Dật trả lời rất nhanh, “Được. Cảm ơn cậu.”

Lúc này Cố Trạch Thành quay về bên giường Lâm Tử Tích, đột nhiên hỏi: “Việc cậu và Phong Nguyên xảy ra chuyện, đối phương không phải cần tiền, mà chính là vì cái người Thu Liên Dật kia đúng không?”

Diễn viên Lâm kinh ngạc mở to hai mắt nhìn ba hắn —— Chạng vạng hôm qua hắn mới tỉnh lại, có kịp kể với ai tình hình hắn bị tập kích đêm đó đâu, sao ổng lại biết chứ?

Ba Cố thấy diễn viên Lâm trợn tròn đôi mắt, buồn cười khều một cái lên chóp mũi hắn, “Tôi không có ngốc như cậu, câu chuyện của Phong Nguyên có quá nhiều lỗ hổng… Tên bắt cóc kia có thể tránh né sự truy lùng của camera ở sân vận động và trên đường thì tuyệt đối không phải bọn bắt cóc bình thường, thậm chí…”

Anh tạm dừng một chút, nhìn nhìn cổ của Lâm Tử Tích, nói: “Chỉ nhìn miệng vết thương trên cổ cậu cũng đã có thể suy ra rằng rất có khả năng đối phương… vì muốn kéo dài thời gian thống khổ cho cậu mới cố ý tránh đi chỗ trí mạng, chỉ là hắn ta không ngờ tôi sẽ đi tìm cậu, ngược lại làm cậu được cứu kịp thời.”

Lâm Tử Tích sửng sốt, vô thức run rẩy cả người, Cố Trạch Thành lập tức nắm lấy tay hắn, vuốt ve liên tục như đang trấn an, đợi đến khi hắn khôi phục lại bình thường mới nói tiếp: “Chỉ dựa vào một mình Phong Nguyên thì rất khó bình yên chạy thoát như lời cậu ta kể, thậm chí còn vô tình làm đối phương tử vong. Sở dĩ cảnh sát “tin tưởng” lời khai của cậu ta, cũng chỉ vì đối phương là kẻ liều mạng, mà cậu ta là nhân chứng duy nhất, cùng với… bối cảnh của gia tộc họ Phong.”

“Thực ra nếu hôm nay Phong Nguyên và Thu Liên Dật không tới, tôi cũng sẽ cho rằng đây chỉ là ân oán giữa gã bắt cóc và Phong Nguyên thôi. Nhưng mà…” Cố Trạch Thành cầm di động trong tay Lâm Tử Tích lên, nhìn đoạn đối thoại của hắn và Thu Liên Dật trên màn hình, “Cái cậu Thu Liên Dật ấy mất tích đã lâu lại đúng lúc xuất hiện ở đường hầm thời gian vi diệu này, nếu không có ẩn tình phía sau thì Phong Nguyên cũng không cần vội vã muốn đến bịt miệng cậu như vậy, cũng không cần thiết phải cùng nhau tới thăm cậu, huống chi…”

Ba Cố chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lại khều cái mũi của con anh một cái, “Nhìn một phát thì biết ngay Thu Liên Dật là nhân vật nguy hiểm, thế mà cậu lại muốn giữ bí mật cho cậu ta, còn “việc này coi như qua” nữa?! Tôi đang định tìm người điều tra cậu ta đấy.”

Lâm Tử Tích cười “hắc hắc” với ba hắn, dùng di động đánh chữ, “Thôi thôi… Dù sao phạm nhân cũng đã chết, hắn muốn tống tiền hay mưu đồ gì thì cũng không quan trọng. Thật ra lần đầu tiên tôi gặp Thu Liên Dật cũng cảm thấy người này rất nguy hiểm, cơ mà cùng nhau đóng phim, tiếp xúc lâu rồi mới phát hiện cậu ta không tệ lắm. Bạn bè ở giới giải trí của tôi không nhiều, Thu Liên Dật miễn cưỡng có thể xem như một trong số đó, lần này coi như giúp bạn không tiếc cả mạng sống đi.”

Diễn viên Lâm thì rộng rãi rồi đó, cơ mà ba hắn lại càng không vui nhé, “Tùy cậu!”

Cố Trạch Thành nói xong câu này, nhịn nhịn, nhưng cuối cùng vẫn nhịn hết nổi, nói ra luôn: “Sau này các cậu đừng có xào nấu “Liên Tích phu phu” gì đó nữa, mắc công lại bị cậu ta liên lụy… Nếu còn xảy ra chuyện như thế, cho dù cậu ta là yêu ma quỷ quái gì, tôi cũng sẽ lột lớp mặt nạ của cậu ta xuống.”

Không ngờ ba Cố ấy thế mà thực sự nhớ rõ vụ “Liên Tích phu phu”, diễn viên Lâm không khỏi cảm thấy may mắn vì hồi trước các tác phẩm lái xe đồng nhân của couple Liên Tích đều bị diệt sạch một cách bí ẩn.

Nếu không, lỡ ngày nào đó ba hắn đột nhiên nhớ tới, đi search một phát… Hình ảnh ấy thật sự là quá đẹp, hắn quả thực sắp nghẹt thở rồi.

“Ờm.” Lâm Tử Tích vừa nghĩ trong lòng vừa khẽ đáp ứng. 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.