Gặp Phải Ma Tu, Thần Đều Khóc

Chương 47: Quan hệ cha con



Cố Tây Châu cúi đầu uống một ngụm nước, bĩu môi, nhưng không hè lập túc vạch trần Phùng Điềm.
“Có vấn đề gì sao?” Phùng Điềm tay trái nhéo tay phải, dường như có chút thấp thỏm.
Cố Tây Châu nói tiếp: “Lần này tới tìm cô bởi vì chúng tôi phát hiện một cỗ thi thể, trong túi áo thi thể có một tấm phiếu, trải qua kiếm chứng chúng tôi xác định đó là phiều dừng xe của chiếc xe cô đang sở hữu.”
“Phiếu dừng đỗ xe?” Vẻ mặt Phùng Điềm mờ mịt vô thố, nhíu mày nói: “Đây là có ý gì, các người hoài nghi tôi giết người?”
“Bình tĩnh một chút,” Tống Càn bên cạnh nhún vai, nói: “Chúng tôi đang nói đến phiếu dừng đỗ xe ở bãi ngầm trung tâm thương mại sầm uất nhất Tây Ninh, đây là ảnh quần áo của nạn nhân, cô có nhận ra được là của ai không?”
“Tôi chưa từng gặp ai mặc bộ đồ này hết.” Phùng Điềm nhìn chằm chằm ảnh chụp một lát, lắc đầu nói.
Tống Càn lấy bản sao phiếu đỗ xe đưa cho Phùng Điềm xem, hỏi: “Cô có ấn tượng với tấm phiếu này không?”
Phùng Điềm nhíu mày, nhìn trong chốt lát, “Có chút ấn tượng, thế nhưng phiếu dừng đỗ cũng không dùng làm gì, tôi lấy xong rồi đều vứt luôn.”
“Có thể là ai đó nhặt đi!”
Cố Tây Châu uống một ngụm nước, buông tay nói: “Ai lại nhặt một tấm phiếu dừng đỗ xe chứ?”
Phùng Điềm nghe vậy, vỗ bàn nhảy dựng lên cả giận nói, “Tôi đây làm sao mà biết được? Dù sao cũng là đồ tôi ném đi từ lâu rồi, các người đừng có nghĩ đổ chuyện này lên đầu tôi!”
“Đừng kích động, đừng kích động,” Tống Càn giảng hòa nói, “Vậy cô có nhớ vứt tấm phiếu ở chỗ nào không?”
“Cái này ai mà nhớ được?” Phùng Điềm đảo mắt xem thường, giơ tay nhìn đồng hồ nói: “Thôi, tôi không rảnh nói chuyện phiếm cùng các người, tôi còn có việc, nếu không còn chuyện gì khác thì mời các người đi cho.”
Phùng Điềm hạ lệnh đuổi khách xong liền đưa bốn người ra cửa, Cố Tây Châu bọn họ đứng ở cửa trong chốc lát liền thấy Phùng Điềm lái xe rời khỏi biệt thự.
“Cứ đi theo trước đã, điều người lại đây, theo dõi chặt cô ta, xem có hành động dị thường nào không.” Cố Tây Châu lạnh nhạt nói.
Phương Chấp gật đầu: “Phùng Điềm này quả thực rất khả nghi.”
Vẻ mặt cậu cảnh sát nhỏ đi cùng Tống Càn mông lung mờ mịt, hỏi: “Em thấy cô ấy rất bình thường mà, sao lại khả nghi?”
“Lúc vào cậu chỉ mang mỗi người mà quên không đem theo não à?” Tống Càn hận rèn sắt không thành thép, nói, “Trong nhà cô ta có dấu vết đàn ông sinh sống.”
Cảnh sát nhỏ: “Tầng trên chúng ta còn chưa lên, em làm gì thấy có người đàn ông nào đâu…”
Tống Càn trợn trắng mắt nói: “Cậu không thấy mấy thứ đồ luyện tập ngoài ban công nhà cô ta à? Cậu cảm thấy một người phụ nữ như cô ta còn muốn luyện bắp tay ư? Làm người đàn bà lực điền à?”
“Cô ta hẳn là còn một đứa con, có điều hôm nay chưa gặp được,” Cố Tây Châu lặng lẽ hạ cửa sổ xe, “Trên món đồ chơi bằng nhung kia có vết nước miếng lưu lại, trước tiên cậu cứ cho người bên cậu đến đây theo dõi sát.”
Tống Càn buồn bực gọi điện thoại điều người trong cục đến đây theo dõi, bọn họ vẫn luôn đi theo Phùng Điềm đến cửa một tiểu khu xa hoa, Cố Tây Châu không mặc cảnh phục, cho nên việc thăm dò sự tình cũng chỉ có hắn có thể đi. Hắn gõ gõ bốt bảo vệ, cậu trai trẻ tuổi bên trong hơi kinh ngạc nhìn về phía hắn, “Xin chào, xin hỏi có việc gì không?”
Cố Tây Châu nhẹ giọng hỏi: “Xin chào, tôi muốn hỏi thăm một chút, chiếc Mercedes-Benz vừa mới đi vào…. Cô ấy tới nơi này làm gì?”
Bảo vệ trong bốt liếc hắn một cái, theo bản năng đặt tay lên bộ đàm.
“Đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm!” Cố Tây Châu giơ hai tay lên, nói: “Tôi chỉ hỏi một chút thôi, cô ấy tên là Phùng Điềm, tôi có làm ăn cùng cô ấy, cô ấy có mở mấy cửa hàng quần áo, đúng không!”
“Ừm…” Bảo vệ trầm mặc một lát, ánh mắt vẫn mang theo hoài nghi như cũ.
Cố Tây Châu chỉ chỉ chiếc Land Rover dừng ở ven đường của mình, nói: “Kia là xe tôi, cậu xem, tôi cũng không phải là người xấu, chỉ là cảm thấy cô ấy thật xinh đẹp, rất có khí chất, cậu hiểu mà….”
“Lòng yêu cái đẹp ai mà chả có đi, hôm nay tôi đi theo là muốn xem cô ấy có bạn trai gì đó hay không, hỏi thẳng thì có hơi xấu hổ, cô ấy ở tiểu khu này sao?”
Cậu trai bảo vệ hoài nghi liếc mắt nhìn Cố Tây Châu một cái, nói: “Anh thích Phùng tiểu thi thì phải nói tử tế với người ta chứ, theo dõi là cái tật xấu gì vậy?!”
“Đúng đúng đúng…” Cố Tây Châu xấu hổ hỏi, “Vậy cô ấy tới đây để?”
“Anh cứ yên tâm đi, cha mẹ Phùng tiểu thư ở khu này,” Cậu trai bảo vệ nói, “Còn có, anh đừng theo dõi người ta nữa! Làm người ta sợ đó!”
Cố Tây Châu gật đầu: “Cảm ơn.”
Trở lại xe thấy ba cái đầu tò mò, Cố Tây Châu hít sâu một hơi, “Hỏi rồi, cha mẹ cô ta ở đây, người của cục cảnh sát các cậu đâu?”
“Tầm 5 phút nữa đến nơi.”
Đúng lúc này, cậu trai bảo vệ mang theo hai người nữa sang đường hướng về phía họ, gõ gõ cửa sổ xe Cố Tây Châu bọn họ.
Cố Tây Châu: “Có việc gì vậy?”
Anh trai bảo vệ nhìn Cố Tây Châu ngồi ở ghế lái, ngữ điệu nghiêm túc nói: “Người anh em, anh theo dõi như vậy theo đuổi không nổi con gái người ta đâu, theo đuổi có rất nhiều cách nhưng cách này của anh là kiểu giống hệt phần tử biến thái, tôi xem anh đẹp trai như vậy, lại còn có tiền, nếu thích Phùng tiểu thư thì bình thường chút, được không!”
Cố Tây Châu: “Ầy….Có đạo lý.”
“Vậy anh cũng đừng dừng ở đây được không?” Cậu trai bảo vệ dùng ánh mắt nhìn biến thái chết tiết nhìn Cố Tây Châu.
Cố Tây Châu: “……Được, tôi đi ngay đây.”
Sau khi ba anh trai bảo vệ quay người, Cố Tây Châu rốt cuộc lái xe rời đi, hắn vừa mới lái lên đường lớn không bao lâu, đột nhiên ba người ngồi phía sau đồng thời cười ầm lên.
“Ha ha ha ha ha, không ổn rồi, cười chết tôi!!!! Cố đội cậu cũng có ngày bị trở thành biến thái, ha ha ha ha….” Tống Càn ôm bụng cười đến khoa trương.
Hai người khác tuy rằng không cười, Cố Tây Châu cũng thấy được, sắp nghẹn chết rồi! Khóe miệng như muốn nứt ra, cố gắng nén cười.
Tống Càn phá lên, vươn qua cậu trợ thủ bên cạnh nói với Phương Chấp: “Vừa nãy các cậu có thấy biểu cảm của anh trai bảo vệ kia không? Quá xuất sắc, trên mặt viết rõ hai chữ ghét bỏ. Tôi có thể phiên dịch giúp cậu ý tứ trong biểu cảm kia.”
Cố Tây Châu liếc xéo hắn một cái, nói: “Có ý gì?”
Giọng Tống Càn cảm xúc phong phú, như thể mình chính là anh trai bảo an kia, nói: “Ây da cha mạ ôi, sao lại có cái loại đần độn thế này nhể, thích người ta liền theo dõi người ta, không phải bị người ta coi là biến thái chết tiệt thì kể cả nếu có theo đuổi được con gái người ta sợ là cô gái kia đầu óc cũng biêng biêng.”
Cố Tây Châu: “……”
“Sao cậu không đi diễn tướng thanh đi?”
Tống Càn bị vặc lại cũng không giỡn nữa, nói sang chuyện khác, “Người của ta đã ở cửa tiểu khu theo dõi, bây giờ chúng ta làm gì?”
Cố Tây Châu liếc hắn, “Bảo cục cảnh sát bên các cậu điều tra tư liệu về chồng cũ của Phùng Điềm, nơi ở của người thân anh ta, chúng ta đến đó một chuyến.”
“Được, tôi sẽ gọi điện ngay.” Tống Càn gật đầu nói, khoảng chừng hai mươi phút sau họ liền nhận được địa chỉ nơi cha mẹ chồng cũ của Phùng Điềm sinh sống.
Chồng cũ của Phùng Điềm là người Tây Ninh, cho nên không tốn nhiều thời gian, mấy người Cố Tây Châu đã gặp được hai vị cha mẹ chồng cũ này, một đôi vợ chồng gần 60 tuổi.
“Đồng chí cảnh sát, chào các vị, đây là… Có chuyện gì sao?” Bà đặt túi rác trong tay ở cửa, dựa cửa dè dặt hỏi, đối với sự xuất hiện của Cố Tây Châu bọn họ có vẻ có chút kinh ngạc.
“Chào bác.” Cố Tây Châu tận lực làm cho biểu tình của mình nhu hòa một chút, nhẹ giọng nói: “Chúng cháu muốn tìm hiểu tình hình con trai bác một chút, bên này chúng cháu phát hiện một cỗ thi thể, có thể là người con trai thứ mà bác báo mất tích – Triệu Cường.”
Bà lão liên tục xua tay, dùng tiếng địa phương nói: “Không thể nào, không thể nào, khẳng định không phải con trai chúng tôi, cậu tìm nhầm rồi.”
“Cũng không nhất định là con bác, chúng cháu chỉ xác nhận một chút, bộ đồ này, các bác có nhận ra không?” Cố Tây Châu cầm ảnh chụp quần áo đưa đến tay bà.
Lão nhân đưa ảnh chụp ra xa, đang định nhìn, lúc này một ông lão đầu tóc hoa râm từ trong phòng đi ra, gạt rớt bức ảnh kia, ấn lên người Cố Tây Châu, nói: “Cầm đi đi, không phải, một đứa đã chết, một đứa mất tích, đều mất tích 7 năm, nó mặc quần áo gì? Tôi biết làm sao được? Cậu cho chúng tôi xem tôi cũng không nhân ra được đâu!”
“Chắc chắn không phải, các cậu đi nhầm chỗ rồi!”
Cố Tây Châu nhìn thái độ hai lão nhân không đúng lắm, còn nói thêm: “Nếu không thì như này đi, bác trai cho chúng cháu một sợi tóc, chúng cháu bên này làm xét nghiệm DNA, sau khi xác định được sẽ thông báo cho bác, được không ạ?”
Ông lão liên tục xua tay, “Không cần, tôi không muốn biết, tôi cũng không muốn tìm cái thằng con rùa rụt cổ đó!”
Sau đó, lão nhân trực tiếp đóng cửa đánh rầm.
Phương Chấp: “…………”
Tống Càn cảm thán nói: “Khó chơi rồi, lão già này căn bả không nói lý mà.”
Cố Tây Châu cũng lắc đầu, nhận ra được có điều không hợp lý, “Các cậu có để ý vừa rồi lão gia tử thật sự tức giận không, thậm chí lúc chúng ta nhắc tới hai đứa con trai của ông ta còn tỏ ra rất chán ghét?”
“Xem ra chuyện này có chút vấn đề.” Cố Tây Châu đeo bao tay ngồi xổm xuống, tìm kiếm trong đống rác, rất nhanh đã tìm được đầu lọc của hai điếu thuốc, thả vào bao nilon, “Bảo khoa giám định kiểm tra một chút xem người chết với ông ta có quan hệ huyết thống hay không.”
“Rõ!”
Đến buổi chiều, đám người bọn họ ở ngoài ăn uống, sau đó Cố Tây Châu và Phương Chấp đi thẳng về nhà khách Tây Kinh nghỉ một đêm.
Sáng sớm ngày hôm sau, người ở khoa giám định đã trả lời vấn đề của Cố Tây Châu.
Nhận được báo cáo, xác nhận nhiễm sắc thể Y tương đồng với người chết – quan hệ cha con.

 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.