Sau khi đi theo Tư Dư ra khỏi cổng, Cố Tây Châu đọc báo mới biết được mấy người Kỷ Hoằng đều đã sống lại, quá khứ đã thay đổi.
Đối với những người ở ngoài kia, thời gian mới chỉ trôi qua chưa tới một ngày. Sau khi hắn tử vong trong thế giới của Đồ Dao, thân xác kia đã đỡ một dao giúp cho một vị bác sĩ trong một trận náo loạn ở bệnh viện, tử vong tại chỗ.
Cố Tây Châu rời khỏi cổng không trở về tìm cha mẹ Chi Chi, cũng không đi tìm Phương Chấp mà cứ ngây ngốc ở bên cạnh Tư Dư. Tất thảy dường như đều không chân thực, hắn vẫn không rõ vì sao “trời” lại chặt đứt xiềng xích trói buộc hắn, nếu như nói muốn giết chết Tư Dư, chẳng phải nên tiếp tục nắm giữ quyền khống chế hắn sao?
“Vì sao…” Một ngày nọ, Cố Tây Châu vừa mở mắt liền thấy Tư Dư nằm bên cạnh, đột nhiên có chút tò mò, hỏi.
Tư Dư trầm ngâm nhìn hắn chốc lát, thấp giọng nói: “Em quả thực là người duy nhất có thể giết chết tôi, em sống lại cũng có nghĩa là tôi biến mất, kế hoạch của nó không có chút sai sót nào, nhưng —-
“Nó tính sai một điều, mà tôi cũng vậy.”
Cố Tây Châu nhìn anh, vùi đầu vào ngực Tư Dư, hỏi: “Tính sai cái gì?”
“Tôi yêu em,” Tư Dư trầm mặc một lát, nói thêm, “Đồng thời em cũng yêu tôi sâu đậm, cho nên nó mưu sát thất bại.”
Tư Dư tham lam ôm siết lấy Cố Tây Châu, hít hà mùi hương trên người hắn, không nói thêm gì nữa, mà trực tiếp bổ nhào vào Cố Tây Châu.
Mấy ngày sau, Cố Tây Châu lại một lần nữa nhìn thấy Phục Dịch Nhiên.
“Thần*” biết quá khứ và tương lai. Đương nhiên đây là Phục Dịch Nhiên tự xưng, quỷ thoát khỏi xiềng xích đều có thể tự xưng là “thần”, không chịu sự cai quản của trời, nhưng năng lực của chúng lại đến từ “tân thiên”, cũng chính là Tư Dư.
* Thật ra hán tự ở đây là “linh” – 灵 – liên quan đến linh hồn, và cũng là chữ linh trong thần linh, nên tui để là thần luôn, mấy cái năng lực đấy xưng thần chắc cũng không ngoa.
Vô tình gặp Phục Dịch Nhiên, đáy mắt Tư Dư hiện lên một tia kinh ngạc, có điều anh nhanh chóng ngẫm nghĩ lại, liếc nhìn Cố Tây Châu nói, “Tôi đi mua chút đồ nhé.”
Cố Tây Châu gật đầu vói Tư Dư, Phục Dịch Nhiên ở bên cạnh cong cong khóe miệng, cười nói: “Lần đầu tiên tôi thấy anh ta lộ ra vẻ mặt này, thật thú vị. Lúc thấy tôi anh ta đã kinh ngạc lắm đó.”
Cố Tây Châu: “……”
Phục Dịch Nhiên: “Hẳn là anh biết năng lực của tôi rồi nhỉ? Tôi có thể thấy quá khứ và tương lai. Quá khứ quyết định hiện tại, tương lai lại có muôn vàn khả năng. Đáng lẽ tôi không nên gặp lại anh nữa.”
Cố Tây Châu nhìn hắn, hỏi: “Vì sao?”
Phục Dịch Nhiên cười khổ, chỉ Tư Dư, nói: “Anh ta không muốn tôi xuất hiện. Anh ta là gì, hẳn là giờ anh đã rất rõ rang.”
“Vậy sao ngươi lại xuất hiện?” Cố Tây Châu hoài nghi nhìn Phục Dịch Nhiên, “Anh ấy không muốn gặp ngươi, đáng lẽ ngươi sẽ không xuất hiện mới đúng.”
Phục Dịch Nhiên nói: “Bởi vì anh muốn gặp tôi.”
Trước đáp án của Phục Dịch Nhiên, Cố Tây Châu có chút bất ngờ, bởi vì hắn muốn gặp Phục Dịch Nhiên, cho nên Phục Dịch Nhiên xuất hiện? Nhưng hắn đâu có năng lực khống chế vận mệnh, Cố Tây Châu nói, “Tôi cũng đâu thể khống chế vận mệnh.”
Phục Dịch Nhiên cười khổ giải thích: “Bởi vì anh ta yêu anh, cho nên anh có thể mượn năng lực của anh ta. Nếu không, trong thế giới mà anh đã chết kia, chỉ dựa vào mỗi viên xúc xắc đó thì không thể nào thao túng sinh tử của anh được. Anh ta không muốn anh chết, anh sẽ không chết được.
“Chỉ là khi đó anh dùng năng lực của anh ta, còn anh ta vì quá yêu anh nên không khống chế được năng lực của chính mình. Trong tình huống phải thao túng vận mệnh, nếu như anh muốn, anh ta cũng chỉ có thể nhượng bộ.
“Anh ta không muốn thấy tôi, nhưng anh muốn, cho nên tôi liền xuất hiện ở đây.”
Phục Dịch Nhiên cười tủm tỉm nói.
Trước khi tiến vào thế giới của Đồ Dao, trời cố ý khiến cho Cố Tây Châu nằm mơ, làm cho hắn bắt được Liêu Xuân Hoa, cố ý dẫn dắt sự chú ý của hắn đến chuyện năm đó, mà đồng thời việc cha mẹ Cố Chi Chi sống lại cũng làm hắn nảy lên ý tưởng quay lại 20 năm trước.
Đồ Dao đã trở thành linh hồn từ lâu, chỉ là cánh cổng bước vào thế giới của cô do Tư Dư khống chế nên không mở ra, không có bất kì kẻ nào có thể tiến vào.
Đương nhiên là Tư Dư không muốn Cố Tây Châu đi vào thế giới của Đồ Dao, nhưng cuối cùng Cố Tây Châu vẫn đi theo kịch bản mà trời vẽ ra, Tư Dư nhượng bộ mở cổng thế giới của Đồ Dao. Cứ tiếp tục đi theo kịch bản đó, hẳn là Cố Tây Châu hắn sẽ sống lại, chỉ là “trời” sai mất một điểm, chính là Cố Tây Châu cũng yêu Tư Dư sâu đậm, cho nên năng lực mượn được từ Tư Dư càng lúc càng mạnh. Khi thao túng vận mệnh, hắn đã đưa ra quyết định, thì năng lực của Tư Dư cũng chỉ có thể nhượng bộ mà thôi.
Phục Dịch Nhiên cong khóe miệng: “Bởi vì anh ta quá yêu anh, cho nên cuộc mưu sát này thất bại.
“Có phải là rất thú vị không?”
Còn vì sao trời không thẳng tay làm cho hắn sống lại, đó là vì quy tắc.
Lúc này trời định ra quy tắc “Người chết không thể sống lại”, còn quy tắc của Tư Dư là có thể sống lại, theo đó là các hiện tượng thần quái cũng tồn tại.
Trời lợi dụng quy tắc của Tư Dư trong thế giới nhiệm vụ của Chi Chi, dùng đạo cụ làm hắn sống lại, một tay chuẩn bị từng bước cho cuộc mưu sát này, trăm triệu lần không ngờ tới nó vẫn thua.
Từ câu chuyện của Phục Dịch Nhiên, Cố Tây Châu có thể mơ hồ đoán được nguyên nhân nó chặt đứt xiềng xích trên người hắn, không khống chế vận mệnh của hắn nữa.
Đối với trời mà nói, tiếp tục khống chế vận mệnh của Cố Tây Châu đã không còn ý nghĩa gì nữa, chẳng thà buông tha Cố Tây Châu, để Cố Tây Châu biến thành “thần”, ở bên Tư Dư. Ít nhất khi Cố Tây Châu không thích cái tương lai đẫm máu đó, hắn sẽ ngăn cản Tư Dư lập ra quy tắc mới.
Đồ Dao……Cố Tây Châu lại nghĩ đến cô gái ấy. Nhờ Tư Dư mới có thể tồn tại, nhưng thế giới của cô lại là thế giới duy nhất có thể làm cho Tư Dư biến mất.
Rốt cuộc Tư Dư đã dùng tâm trạng gì khi nhắc hắn “Đồ Dao mong cầu sự tha thứ từ em”.
Sau khi được hắn tha thứ, câu xin lỗi Đồ Dao để lại khi tan biến không phải là nói với hắn, mà là nói với Tư Dư.
……
“Xong rồi chứ?” Tư Dư mang đồ uống vừa mới mua quay trờ về, ngón tay thon dài trắng trẻo nắm lấy ly cà phê, vầng sáng bao quanh anh, lông mi đen dài cong vút, ánh mắt anh nhìn Cố Tây Châu mang theo ý cười.
Cố Tây Châu gật đầu.
Lúc hai người chuẩn bị rời đi, Phục Dịch Nhiên chẹp miệng nói: “Này, Tư Dư, nếu không nhờ trước khi vào thế giới tôi hỏi anh ta câu kia, không chừng anh tèo lâu rồi đấy.”
Tư Dư liếc Phục Dịch Nhiên, lơ đãng nói: “Nên?”
Phục Dịch Nhiên: “Anh có thể đừng khiến tôi xui xẻo mãi thế được không? Tôi khổ quá mà!”
Tư Dư: “Lúc trước ngươi muốn giết Tây Châu, nên là ngươi vẫn cứ tiếp tục xui xẻo đi.”
Phục Dịch Nhiên: “Đệch, chết trước năm 2021 không phải tốt hơn à? Vẫn còn có cơ hội làm người! Móa!”
Tư Dư dẫn Cố Tây Châu đi, bỏ lại Phục Dịch Nhiên gào thét phía sau.
Thời gian thấm thoắt trôi, chẳng mấy chốc đã hơn một năm trôi qua kể từ ngày xiềng xích đứt gãy, đảo mắt đã đến năm 2021, theo yêu cầu của Cố Tây Châu, Tư Dư không thay thế trời, nhưng thế giới nhiệm vụ vẫn tồn tại như cũ, mọi thứ giữ nguyên hiện trạng.
Cố Kình và Chu Tân Nguyệt sau khi mất con cũng dẫn bước ra khỏi đau buồn, đón chào đứa trẻ thứ hai.
Phương Chấp thì không hiểu sao cuộc đời như vừa mở hack, tiện tay mua một tờ vé số cũng có thể trúng giải cả ngàn vạn, được tôn là “Phương tiên sinh may mắn”.
Phục Dịch Nhiên trải qua những ngày tháng xui xẻo, đồng thời dang tay cứu rỗi những linh hồn tồn tại dựa vào quy tắc của Tư Dư, kể cả chính mình, có điều hắn sống cũng tương đối mệt mỏi, dù sao thì ai bị “trời” nhắm vào cũng đều khó mà sống tốt được.
……
Cố Tây Châu cảm giác mọi thứ đều đã trở về quỹ đạo của nó. Ban đêm nằm trên giường ngắm nhìn người đàn ông ngủ say bên cạnh mình, vươn tay khe khẽ chạm vào gương mặt đang yên giấc của anh, cảm nhận hơi ấm của anh truyền đến đầu ngón tay.
Cố Tây Châu đang định thu tay lại thì ngón tay bị Tư Dư bắt lấy, anh vẫn nhắm mắt, hôn ngón tay Cố Tây Châu.
“Nhìn gì anh? Yêu quá rồi hả?” Tư Dư nghiêng đầu, cười như có như không.
“Ừm.” Cố Tây Châu gật đầu.
Tư Dư vươn tay vuốt ve mái tóc mềm mại của Cố Tây Châu, hôn lên khóe môi hắn, khàn khàn nói, “Anh cũng vậy.”
Nói rồi anh trực tiếp xoay người bổ nhào vào Cố Tây Châu.
Cố Tây Châu: “……” Lại tới nữa hả.
Thôi được, được rồi, tùy đấy!
– Hoàn chính văn-