Lúc Phương Phùng Chí mang thai tới tháng thứ tám, bụng nhỏ đã rất rõ ràng rồi, bụng nặng nề mà trĩu xuống, làm cậu đi đường vô cùng gian nan, sau khi nghỉ phép, phạm vi hoạt động mỗi ngày trừ trong nhà thì chính là văn phòng của Mẫn Trì. Tuy rằng các vấn đề khác đã thuê bảo mẫu chăm cho Phương Phùng Chí, nhưng Mẫn Trì không yên tâm, luôn tự mình chăm cậu. Hơn nữa có những việc riêng Phương Phùng Chí ngại ngùng không dám nói thẳng với bảo mẫu, đi theo bên cạnh Mẫn Trì tiện hơn một chút.
Buổi sáng Mẫn Trì đến công ty sớm, mang thai thời kỳ cuối rất thích ngủ, thấy Phương Phùng Chí ngủ ngon quá, Mẫn Trì không đành lòng gọi cậu dậy, hôn mấy cái trên mặt cậu rồi tự mình tới công ty.
Vừa đến công ty được một lúc, ghế còn chưa ngồi nóng hắn đã mở camera theo dõi lên. Trên màn hình Omega vẫn còn đang ngủ say sưa, có lẽ bởi vì pheromone trong chăn rất nồng, cậu hơi động, chậm rãi tự bao kín mít chính mình lại.
Mẫn Trì nhìn động tác của cậu, khóe miệng không nhịn được dương lên.
Bởi vì lo lắng Phương Phùng Chí ở nhà có chuyện gì ngoài ý muốn nên mới lắp camera theo dõi, trừ phòng cho khách và nhà vệ sinh, ngoài ra mỗi một góc đều có thể xem rõ ràng, Phương Phùng Chí làm gì hắn cũng có thể biết.
Lúc trước mới lắp xong Phương Phùng Chí còn có chút không quen, cảm giác làm gì cũng bị giám sát, hơn nữa camera còn có thể lưu lại video một tháng, muốn xem ngày nào là có thể trực tiếp mở ngày đó, xấu hổ lắm. Đặc biệt là lúc hai người làm việc trên giường mồ hôi nóng chảy ra đầm đìa, cậu cứ lo lắng bị camera theo dõi ghi lại cái gì, cứ che che giấu giấu trốn tránh, hoặc là không muốn cởi quần áo, hoặc là nhất định phải đưa lưng lại, bằng không thì sẽ xấu hổ.
Mãi đến khi Mẫn Trì đồng ý với cậu lúc làm tình thì sẽ tắt camera, cậu mới nguyện ý phối hợp.
Ở trong chăn kín quá, thật sự không thở nổi, Phương phùng Chí còn buồn ngủ xốc chăn lên, ngốc lăng ngồi trên giường, suy nghĩ đau khổ một lúc lâu mới nhúc nhích ngồi một lúc nữa, sau đó miễn cưỡng ôm bụng xuống giường. Nhìn cậu khổ sở chống eo đi đường, lòng Mẫn Trì cũng nhấc lên, sợ cậu không cẩn thận lại ngã. Chờ đến khi nhìn thấy người bình an vô sự ra khỏi nhà vệ sinh Mẫn Trì mới thở phào nhẹ nhõm, gọi điện thoại cho dì chăm sóc.
Hôm nay công ty cũng bận rộn giống như bình thường, cách một lát, nghĩ là Phương Phùng Chí có lẽ đã ăn sáng xong rồi, lại mở camera theo dõi lên nhưng không tìm thấy bóng dáng của Phương Phùng Chí. Mắt nhìn máy định vị của Phương Phùng Chí, thấy người đang ở trung tâm thương mại, hắn nhíu mày, gọi điện cho Phương Phùng Chí.
“Alo, Mẫn Trì?”
“Ừm, em không ở nhà, đi đâu thé?” Trước đó hắn tặng cho Phương Phùng Chí một cái đồng hồ điện tử, bên trong có gắn định vị, Phương Phùng Chí không biết, hơn nữa hắn cũng không muốn để Phương Phùng Chí biết.
“Mẹ nói muốn mua quần áo cho con, bảo em cùng đi chọn với mẹ.”
“Lần sau để bà ấy tự mình chọn là được, rồi, bây giờ em nên nghỉ ngơi nhiều hơn.”
“Không so, ở nhà cả ngày cũng chán, em cũng muốn ra ngoài đi dạo một chút.”
Mẫn Trì xoa xoa thái dương: “Anh sẽ tìm thời gian cùng em ra ngoài, bây giờ em đang ở cuối thai kỳ, phải chăm sóc tốt cho chính mình.”
Bên kia truyền đến tiếng cười của Phương Phùng Chí: “Em biết rồi, đừng lo lắng mà.”
Cúp máy không được bao lâu, Mẫn Trì vẫn không nhịn được đi tới trung tâm thương mại mang Phương Phùng Chí tới công ty.
Trước đó trong công ty cũng có người cảm thấy Phương Phùng Chí quen mặt, nhưng vẫn luôn không nghĩ ra được đó là ai, chỉ có duy nhất một mình giám đốc Trương biết rõ nội tình lần đầu nhìn thấy Phương Phùng Chí cả người toàn là mùi khói thuốc súng đi vào công ty thì trực tiếp sợ tới mất hồn, chẳng trách hôm đó ông ở bệnh viện cứ cảm thấy không khí giữa hai người này có gì đó không đúng, hóa ra lúc ấy đã có loại quan hệ này rồi, lại nhớ tới cái Omega cứ anh anh em em kia với Phó Bách Khải, chỉ cảm thấy cuộc hôn nhân kia phần lớn là tồn tại trên danh nghĩa, trong lòng không khỏi có chút bi thương. Nhưng ông cũng không nghĩ tới Mẫn Trì thế mà lại có liên quan đến chuyện thế này, làm ông có cái nhìn mới về Mẫn Trì, đương nhiên điều đó cũng chỉ nghẹn trong lòng chứ không dám nói ra.
Mẫn Trì nửa ôm eo Phương Phùng Chí, đỡ cậu chậm rãi đi tới thang máy. Phương Phùng Chí tới công ty cũng không ít lần, nhưng mỗi lần đều sẽ có nhân viên lén lút nhìn chằm chằm bọn họ. Mẫn Trì ngày thường lúc nào cũng xụ mặt, lúc dạy dỗ nhân viên cũng rất hung, không ngờ tới lại có một người vợ nhỏ xinh như thế, cho dù đối phương lớn lên cũng chỉ có diện mạo như một Omega bình thường thôi, nhưng Mẫn Trì xem người ta là cục cưng, ước gì treo luôn cậu trên người, ngay cả lúc đi nhà vệ sinh cũng phải đi cùng cậu.
Mỗi lần mang vợ tới công ty, sắc mặt nghiêm túc của Mẫn Trì cũng trở nên dịu dàng hơn, lúc tức giận cũng sẽ ôn nhu hơn so với thường ngày rất nhiều.
“Hôm nay ra ngoài chơi có vui không?” Mẫn Trì chuẩn bị một chiếc sô pha chỉ cách bàn làm việc của mình có một mét thôi.
Phương Phùng Chí gật đầu: “Mua rất nhiều quần áo cho con đó.”
“Mẹ cũng chăm sóc em lắm.”
“Ừm.” Mẫn Tri xoa xoa cái bụng tròn của cậu, cái bụng thật cứng, hắn hôn hôn gương mặt của Phương Phùng Chí: “Bởi vì bà ấy rất thích em.”
“Mọi người đều rất thích em.”
Phương Phùng Chí cười tủm tỉm, lấy tay mình trùm lên mu bàn tay của Mẫn Trì: “Cũng rất thích bé con.”
Lúc hai người đi đăng kí kết hôn cũng không hề thông báo cho người nhà họ Mẫn, mãi đến khi trước khi tổ chức hôn lễ mấy tuần mấy người mới cùng nhau ăn một bữa cơm gặp mặt tượng trưng.
Gia đình Alpha cũng không náo nhiệt được như những gia đình khác, đều chuyên tâm ăn, cũng không nói lời nào, chỉ có hỏi vài câu về chuyện của Phương Phùng Chí thôi.
Phương PHùng Chí có chút không được quen, những gì cậu tiếp xúc, cho dù là ông nội bà nội cũng là gia đình AO ghép đôi truyền thống, quan hệ gia đình cũng rất hòa hợp, chẳng giống như nhà họ Mẫn có quan hệ tình thân nhạt nhẽo, cũng rất ít khi liên lạc cùng nhau.
Bởi vậy nên ngay từ đầu Phương Phùng Chí lo lắng là mình và người nhà họ Mẫn không thể ở chung được, nhưng sau đó đi đến nhà cũ nhà họ Mẫn nhiều lần, Phương Phùng Chí mới biết được bọn họ còn lo lắng hơn mình nhiều.
Đây là thành viên có giới tính Omega đầu tiên của nhà họ Mẫn.
Lúc Mẫn Trì nói với gia đình mình thì cả nhà đều cho rằng hắn đang nói giỡn, dù sao ai cũng biết từ trước đến nay Mẫn Trì không hề có hứng thú với Omega, mãi đến sau đó lại gặp mặt Phương Phùng Chí, bọn họ mới tiếp nhận được sự thật này. Ngoại trừ công việc thì bình thường người nhà họ Mẫn rất ít khi nào tiếp xúc thân mật với Omega, chỉ biết bởi vì nguyên nhân giới tính nên bọn họ trời sinh sẽ yếu hơn Alpha, rất dễ dàng bị bệnh, lúc ấy khi nghe Mẫn Trì nói Omega đã mang thai hai tháng, vừa vui mừng lại vừa lo lắng, trong mặt bọn họ Phương Phùng Chí thật sự là sản phẩm dễ vỡ, sợ không cẩn thận một chút là dọa Phương Phùng Chí.
Sau khi hai người tổ chức hôn lễ, lâu lâu hai người sẽ về nhà cũ ăn cơm. Phương Phùng Chí lúc bắt đầu còn lo lắng, sau này đã quen thuộc với mọi người rồi, cũng rất tự nhiên ân cần hỏi thăm, Omega luôn rất thật lòng và nhiệt tình. Tuy rằng gen của quần thể Alpha thiếu đi sự tình cảm, nhưng một đứa trẻ thông minh lại biết săn sóc như thế cũng có thể khiến họ yêu thương.
Có đôi khi Mẫn Trì về nhà một mình, người nhà họ Mẫn ngồi ở phòng khách nói chuyện đều biến thành những chủ đề linh tinh về sức khỏe và thân thể của Phương Phùng Chí. (đoàn sủng của cả nhà.)
Mẫn Trì họp xong chuẩn bị mang Phương Phùng Chí đi ăn cơm, lúc trở về lại thấy Omega đã nằm trên sô pha ngủ mất rồi, hắn khép của lại quay đầu nói với trợ lý mấy câu, đuổi người đi rồi tiến vào trong.
Thời gian mang thai thường ăn nhiều, Phương Phùng Chí mập lên không ít, trên mặt cũng có da có thịt, bây giờ đang ngoan ngoãn ngủ ở đó, hai bên má phồng lên, làm người ta không nhịn được muốn cắn cho mấy miếng.
Phương Phùng Chí cảm thấy ngực mình vừa căng vừa trướng, có chút không thoải mái, vừa định nói chuyện, trong miệng liền có một đầu lưỡi linh hoạt trơn trượt với vào. Cậu mở mắt ra, thấy Mẫn Trì đang nằm ghé lên trên người cậu, tay cũng đang xoa bóp ngực cậu.
“Ưm, khó chịu quá à…”
Mẫn Trì đột nhiên cắn cậu một cái, xốc áo cậu lên, lộ ra hai bên ngực mượt mà. Có lẽ là bởi vì chuẩn bị sinh con, thế nên ở đó bây giờ hai bên ngực hơi sưng sưng lên, mềm mềm căng tròn, véo một cái là có thể chảy nước. Mẫn Trì dùng một tay nắm lấy, ngón tay dùng sức nhéo đầu v*.
“Ưmmm…” nắm lấy như thế làm đầu v* đau nhức. Mẫn Trì nhìn cậu một cái, cúi đầu ngậm đầu v* vào trong miệng, sữa tươi mới lạ cứ thế phun ra trong miệng hắn. Hơi hơi ngọt, ánh mắt Mẫn Trì liền trầm xuống.
Phương Phùng Chí nắm lấy cánh tay hắn nhưng lại không thể làm ra động tác gì khác, đầu v* bị hắn vừa véo vừa mút, đỏ đến phát tím, lộ ra đầu ti.
Phương Phùng Chí bị hắn làm cho thở dốc, ánh mắt phát ngốc, vẻ mặt toàn là thèm khát.
“Đáng yêu quá.” Hắn hôn lên mí mắt Phương Phùng Chí, thả hai vú cậu ra, lại trở tay đánh lên trên đó.
“A ahhh…” đầu v* co rút run rẩy, bị bàn tay đánh lên nháy mắt trở nên ửng đỏ, hai chân Phương Phùng Chí đạp lung tung, hốc mắt chảy ra nước mắt sinh lý, nhìn bộ dạng này của cậu càng làm cho Mẫn Trì sinh ra cảm giác dục vọng ngược đãi không thể kiềm chế. Bàn tay hắn tiến vào trong quần Phương Phùng Chí, nơi đó đã ướt nhẹp từ lâu, hắn cắm cắm vài cái vào trong miệng nhỏ của Omega, rồi lại đánh thêm một lần nữa lên hai đầu v* của cậu.
Phương Phùng Chí bị hắn làm cho run rẩy cả người, nắm lấy tay Mẫn Trì xin tha, khuôn mặt dâm đãng chỉ làm cho tính bạo dục của Mẫn Trì tăng thêm, bàn tay cứ liên tục rơi xuống, đầu v* trở nên cứng như đá, nhũ hoa đo đỏ cũng trở thành đỏ tươi, nhưng Mẫn Trì vẫn không chịu ngừng tay.
Mẫn Trì người này lúc ở trên giường có chút máu điên, Phương Phùng Chí càng khóc hắn càng kích thích, làm ra những chuyện mất khống chế cũng là bình thường. Đặc biệt là bây giờ Phương Phùng Chí đang mang thai thường không thể nhịn tiểu được, có khi hắn còn cố tình nhân lúc Phương Phùng Chí muốn đi vệ sinh mà chịch cậu.
Hai đầu v* vừa rát vừa sướng, Phương Phùng Chí cuốn thân thể, lại bị Mẫn Trì chế trụ, cậu đành phải vươn tay cự tuyệt ôm lấy eo Mẫn Trì, hai người ôm chặt lấy nhau, như vậy Mẫn Trì sẽ không thể thấy được ngực cậu nữa.
Cậu nghe được tiếng cười khẽ của Mẫn Trì trên đỉnh đầu: “Cứ thích làm những trò nhỏ nhặt này.” Nói rồi, hắn bắt đầu phóng thích pheromone của mình ra, Phương Phùng Chí nháy mắt liền mềm chân, ánh mắt hỗn loạn không có tiêu cự.
Mẫn Trì ôm cậu đến giường trong phòng nghỉ, cởi quần áo cậu, nhẹ nhàng khiến đầu v* bắn ra, Phương Phùng Chí rên rỉ không chịu được: “Sưng hết rồi.” Nói rồi, hắn cúi đầu xuống ngậm lấy đầu v* sưng đổ, cởi quần ra.
Xem ra hôm nay bọn họ phải rất trễ mới có thể ăn cơm.