Cả người Mẫn Trì tê rần, hô hấp thở ra nháy mắt trở nên nóng hổi, hắn một tay đè Omega xuống dưới thân. Phương Phùng Chí cảm thấy động tác của người đàn ông đột nhiên trở nên thô bạo, còn chưa kịp phản ứng lại đã xảy ra chuyện gì, mốt cây dương v*t nóng đến dọa người lại lần nữa nhét vào trong lỗ nhỏ của cậu.
“Ưm…”
Cho dù nơi đó vừa mới bị chịch cho mềm mại ra rồi, nhưng bây giờ đã chậm rãi co rút lại, Mẫn Trì đột nhiên xông vào nơi đó như thế làm Phương Phùng Chí có chút chịu không nổi, đặc biệt là sâu bên trong, căng xót khó chịu, giống như muốn nứt ra. Người đàn ông không đợi cho cậu thích ứng, vách thịt hai bên ướt nhẹt trơn trượt ngoan ngoãn mút mát lấy hắn, hắn sướng đến tê cả da đầu, máu như chảy ngược toàn bộ đều dồn xuống thân dưới, dương v*t như sưng huyết, chỉ có không ngừng cọ xát vào vách thịt ướt át mới có thể giảm bớt.
Tiếng rên rỉ của Phương Phùng Chí không kiềm được mà bật ra từ trong cổ họng, Mẫn Trì dùng quá nhiều sức, dường như mỗi lần đều nhét sâu dương v*t vào bên trong, cả người cậu bị đâm đến khắp toàn thân đều rung lắc, cậu nắm chặt lấy cánh tay của Mẫn Trì, chỉ cần thả lỏng tay ra thì thân thể sẽ rung lắc đong đưa mạnh hơn.
Mông bị đâm thọc tới phát đau, nơi đó có lẽ là bị đâm tới chảy máu, như tới cả xương chậu cũng vừa đau vừa xót.
“Đủ rồi, đủ rồi mà…”
Mẫn Trì hoàn toàn không để ý tới lời cầu xin của cậu, cúi đầu hôn lên môi cậu, môi cậu cũng bị hắn hôn đến tê dại.
“Thật muốn ăn em.” Hắn nói, thân dưới càng thêm dùng sức chống lên cơ thể cậu, mỗi một lần đều hung hăng cọ xát với tuyến tiền liệt, Phương Phùng Chí sướng đến mức kêu to, nước mắt cùng với d*m thủy không ngăn được lại một lần nữa chảy ra bên ngoài. Cậu thật sự chịu không nổi, tay cũng không dùng sức được nữa mà buông lỏng. Người đàn ông đột nhiên đâm vào một phát đầu cậu liền đập vào đầu giường, đầu va vào đầu giường “đùng” một tiếng, không phải rất mạnh, nhưng với Phương Phùng Chí của hiện tại thì quả thật là giậu đổ bìm leo, choáng tới mức cậu không thể hít thở nổi.
Mẫn Trì lập tức dừng động tác, ôm người vào trong ngực, vuốt tóc cậu ra xe: “Đụng vào chỗ nào rồi?”
Phương Phùng Chí cũng không trả lời, thật ra cậu cũng không biết là đầu đau hay là mông đau hơn, chỉ biết dựa vào trong lòng người đàn ông khóc kêu “đau quá”, nước mắt chảy ra vô cùng nhiều, tủi thân không chịu nỗi.
Đau đớn rất nhanh liền biến mất, bàn tay nóng hầm hập của Mẫn Trì vuốt ve dịu dàng trên đầu cậu khiến cậu mơ màng sắp ngủ, hừ hừ vài tiếng, nước mắt cũng ngừng. Trước khi mất đi ý thức lại bị đánh thức, thật sự mệt không chịu nỗi.
Mẫn Trì thấy đôi mắt cậu chớp càng ngày càng chậm, dường như sắp mở không nổi nữa: “Không đau?”
Phương Phùng Chí cũng không nghe thấy, không nhúc nhích gì.
Ngay lúc cậu sắp chìm vào giấc ngủ rồi, đồ vật ở trong lỗ dâm lại đột nhiên động đậy trong thân thể cậu, cậu bị làm cho giật mình, buồn ngủ cũng tỉnh hơn phân nửa. Chớp chớp mắt thấy Mẫn Trì nằm ở trên giường, trong lỗ nhỏ còn cắm đồ của hắn.
Engima vỗ vỗ mông cậu, ý bảo cậu tự động đi.
Phường Phùng Chí e thẹn mắc cỡ, thường ngày hoặc là Mẫn Trì ôm cậu vào trong ngực, nếu không thì là đè lên cậu, bây giờ đột nhiên ở trước mặt cậu thế này, dáng người đẹp hoàn mỹ của Mẫn Trì thật sự nhìn rõ không sót gì, ngay cả mồ hôi vùng trũng của xương quai xanh cũng nhìn thấy rất rõ ràng, Phương Phùng Chí đỏ mặt, đôi mắt không biết phải nhìn ở đâu, đôi tay đứng đắn đặt ở bên sườn hắn, cũng xấu hổ mà sờ loạn.
Mẫn Trì túm lấy tay cậu đặt nó lên trên ngực mình. Phương Phùng Chí vừa sờ đến cơ ngực của Mẫn Trì liền ngốc ra, hai khối cơ bắp cường tráng kia hiện giờ không có dùng lực, không phải rất cứng, nếu tay mình đè nặng xuống cũng sẽ lún xuống một chút.
Mẫn Trì thấy Omega kích động đến hầu kết cũng trượt lên xuống, không nhịn được cảm thấy có chút buồn cười, không có ý tốt mà đâm đâm vào trong: “Đừng sững sờ nữa.”
Hô hấp của Phương Phùng Chí trở nên run rẩy, mông cậu trước sau đều bị ma sát, tuyến tiền liệt bị cọ xát làm cho cả người cậu sung sướng, cậu hừ hừ vài tiếng, vẫn cứ chậm chạp như cũ, như đang tự mát xa cho chính mình vậy. Mẫn Trì rũ mắt nhìn chỗ giao hợp của hai người, Phương Phùng Chí không dám ngồi xuống tận gốc, còn một phần dương v*t nữa vẫn đang lộ ra bên ngoài, hắn nhìn bộ dạng Omega híp mắt hưởng thụ, đột nhiên bóp eo Omega ấn xuống.
“A ahhhh!!!” vốn dĩ phương thức làm tình đang rất nhẹ nhàng lại bị Mẫn Trì hoàn toàn chịch vào, dương v*t hoàn toàn chôn vào bên trong vách thịt, eo Phương Phùng Chí bị chịch cho mềm, mất lực ngã xuống, vách thịt liên tục run rẩy co rút, giống như điềm báo lên đỉnh,
Cậu ngã xuống, hai đầu v* tiến đến ngay trước mắt Mẫn Trì.
Không biết tháng này Phương Phùng Chí đã ăn gì, hình như đã mập lên một chút, thịt trên mặt mềm mại, ngay cả bộ ngực bằng phẳng cũng đã có chút thịt, giống như một đôi gò đất nho nhỏ trước mắt hắn.
Mẫn Trì duỗi tay nhéo nhéo lên trên đầu nhũ của cậu, vừa mềm vừa nhỏ, dùng ngón tay xoa nắn đầu v* khiến nó cứng dần lên, đột nhiên hắn dùng tay xoa nắn ở bầu ngực, “chát” một tiếng, bầu ngực trắng nõn run rẩy, nháy mắt hiện lên vết tay đỏ, Phương Phùng Chí rên rỉ, vách thịt cắn càng chặt hơn, phần eo không tự giác mà trượt lên trượt xuống, như là sắp lên đỉnh.
đầu v* cũng trở nên đỏ hồng, rũ xuống trước ngực như rất nặng, Mẫn Trì âm yếm một lúc, lại đánh thêm một cái lên cặp vú trắng trắng kia, Phương Phùng Chí vừa run rẩy vừa kêu, hoàn toàn mềm nhũn ngã nhào xuống người Mẫn Trì, lúc này Mẫn Trì mới chịu ngừng tay. Trên bụng nhỏ dính dính nhớp nhớp, dương v*t cắm trong lỗ dâm cũng bị rất nhiều d*m thủy ấm áp tưới ướt. Hắn nhéo mông Phương Phùng Chí, xoay người đè cậu xuống dưới thân.
Quả nhiên là lên đỉnh rồi, nhưng Mẫn Trì vẫn còn cứng, Phương Phùng Chí cảm thấy người đàn ông cúi đầu bỏ núm vú của cậu vào trong miệng, nơi đó vừa bị hắn đánh đến nóng rát, bây giờ khoang miệng ấm áp của Mẫn Trì thật sự giảm bớt sự khó chịu đó, eo cậu không tự giác được mà uốn éo hướng lên hắn, Mẫn Trì mút càng thêm dùng sức, bóp eo cậu đâm lên.
Mí mắt lần này thật sự không chịu được nổi nữa, Phương Phùng Chí run rẩy rồi lại lần nữa hôn mê.
Lần nữa tỉnh dậy cũng không biết đã qua bao nhiêu lâu, ngoài trời đã tối rồi, trong phòng chỉ bật một chiếc đèn nhỏ.
Thân thể bị người ta giam cầm lại, cậu giật giật, Mẫn Trì cũng tỉnh, cúi đầu hôn lên mí mắt cậu, liền nghe bụng của người trong lòng phát ra tiếng kêu ùng ục.
Người đàn ông cười khẽ: “Đói rồi sao?”
“Ừm…” cổ họng khàn đến kỳ cục. Mẫn Trì ngồi dậy, đắp chăn lại đàng hoàng cho Phương Phùng Chí: “Em ngủ đi, anh đi làm gì đó cho em ăn.”
Cả người Phương Phùng Chí đau nhức, lại muốn ngủ thêm một lát, sau đó lại nghe thấy tiếng bước chân, nhìn thấy Mẫn Trì bưng một cái chén nóng hầm hập để trên bàn. Phương Phùng Chí giãy giụa muốn ngồi dậy, Mẫn Trì bước đến bên mép giường bế cậu lên.
“Tự em đi cũng được…”
Mẫn Trì không những không thả cậu ra, còn ôm cậu ngồi trên ghế: “Anh giúp em.” Vừa nói, một bên liền gắp mì đưa đến bên miệng Phương Phùng Chí.
Phương Phùng Chí thật sự chẳng còn chút sức nào, cũng cứ thế thuận theo tiếp nhận.
Một cái chén lớn, thế mà một mình Phương Phùng Chí lại có thể ăn hết, sau khi ăn xong còn nấc lên một tiếng nhỏ. Mẫn Trì cười cười hôn lên mặt cậu: “Bây giờ sao lại ăn khỏe thế này?”
Phương Phùng Chí có chút ngại ngùng, thế là không nói chuyện.
Bàn tay của người đàn ông tiến vào trong quần áo rộng thùng thình của cậu, nhéo nhéo cái bụng nhỏ của Phương Phùng Chí, ở đó cũng mềm như bông.
“béo.”
“Gần đây cứ hay đói…”
Mẫn Trì “ừm” một tiếng: “Đó là do có cục cưng ở trong.”
Phương Phùng Chí mở to hai mắt ra nhìn: “Cái…”
Đúng thật, một tháng trước mới làm cùng Mẫn Trì, hơn nữa lần đó Mẫn Trì không chỉ đi vào trong khoang sinh sản của cậu, còn bắn ở trong: “sẽ không phải một lần là trúng chứ…”
“Ngày mai dẫn em đi bệnh viên kiểm tra.”
Hắn ôm Omega như không thể tự làm gì được ôm đến nhà vệ sinh để rửa mặt, lại ôm lên trên giường an ổn ngủ cùng cậu, nhưng Omega đã ngủ một buổi trưa rồi, chẳng buồn ngủ chút nào nữa.
“Ngủ không được?”
“Ừm.”
Enigma ôm lấy cậu từ phía sau, cùng cậu đan mười ngón tay lại với nhau, một tay khác nhẹ nhàng vỗ về bụng cậu.
“Lúc đó, vì sao anh lại muốn làm như vậy.”
Mẫn Trì ôm chặt lấy cậu: “Vì rất nhiều nguyên nhân.”
“Chuyện cậu ta làm, không thể cứ như vậy là thôi.”
Trong lòng Phương Phùng Chí xúc động, cậu nắm lấy tay Mẫn Trì: “Cảm ơn anh.”
Mẫn Trì không nói gì, cũng chỉ nắm chặt lại tay cậu.
“Vậy bên phía trại giam kia… không có chuyện gì sao?”
“Không có chuyện gì.”
“Trại giam đó chỉ giam giữ những người mất khống chế pheromone, anh không mất khống chế.”
Phương Phùng Chí có chút căng thẳng gãi gãi tay hắn, nếu vậy: “Vậy, vậy Phó Bách Khải…”
“Cậu ta không khởi tố anh.” Không khởi tố, chỉ giải quyết âm thầm.
Phương Phùng Chí nhẹ nhàng thở ra, tuy rằng không biết nguyên nhân vì sao Phó Bách Khải không khởi tố, nhưng không khởi tố là tốt nhất rồi.
ánh sáng đầu giường ấm áp, Phương Phùng Chí cuối cùng cũng nhẹ lòng, nằm trong bầu không khí ấm áp thoải mái thế này, người phía sau lại đột nhiên mở miệng: “Có muốn cho cha của đứa bé một danh phận không?”
Phương Phùng Chí bị lời nói khó hiểu của hắn làm cho có chút sững sờ, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại, cả người đều đỏ lên: “Còn chưa xác định mà, anh, anh đừng nói như vậy.”
Mẫn Trì cúi đầu hôn lên tuyến thể của cậu: “Vậy cho anh một thân phận đi.”
Phương Phùng Chí không nói gì, người đàn ông ngày thường lạnh lùng nghiêm túc đột nhiên lại hạ thấp tư thái của mình làm cho hắn trở nên ấm áp, tim cậu đập rất nhanh, căn bản không thể nói ra lời từ chối. Trên ngón tay đột nhiên chạm phải một vật cứng lạnh lẽo, Mẫn Trì không biết lấy nhẫn ra từ lúc nào.
Phương Phùng Chí rụt rụt ngón tay, xoay người: “Anh thật sự nghĩ kĩ rồi sao, chúng ta quen biết nhanh mới có một năm.” Cậu nhìn vào mắt Mẫn Trì, nói ra lời trong lòng: “Nếu chỉ vì bất an mà nói ra lời qua loa như vậy.” Cậu không muốn vì sự xúc động trong thời gian ngắn của Mẫn Trì mà lại lần nữa bước chân vào một cuộc hôn nhận: “Hôn nhân là chuyện cả đời.”
Mẫn Trì cúi đầu hôn đôi mắt của Omega: “Anh biết.” Phương Phùng Chí nói rất đúng, hôn nhân là chuyện cả đời, hắn muốn dùng hôn nhân để khóa chặt cả đời cậu.
“Bởi vì yêu em, mới có thể bất an, mới muốn kết hôn.”
Trong lòng Phương Phùng Chí bắt đầu trở nên xúc động không bình thường.
Cậu nhìn Mẫn Trì cầm tay cậu lên, tròng nhẫn vào đầu ngón tay cậu, nhưng không hoàn toàn đeo lên cho cậu mà hỏi: “Có thể không?”
Không phải là chiếc nhẫn lúc trước, là một chiếc nhẫn khác càng đẹp hơn. Một lúc lâu sau, Phương Phùng Chí gật gật đầu.
Mẫn Trì trang trọng đeo nhẫn lên cho cậu.
Gần như khi nhìn thấy khoảnh khắc này, hốc mắt Phương Phùng Chí liền nóng lên, tim đập nhanh đến không bình thường.
Mẫn Trì nhìn ngón áp út của cậu, quan hệ của bọn họ giờ phút này cũng đã thành sự thật, hắn sẽ không để chuyện như của Phó Bách Khải xảy ra lần thứ hia. Mẫn Trì hôn lên chiếc nhẫn trên tay Phương Phùng Chí, mở miệng nói: “Anh vĩnh viễn yêu em.”
Phương Phùng Chí nắm chặt lấy tay Mẫn Trì, một lúc lâu sau mới đỏ mắt nói: “Em cũng vậy.”