Từ Văn vẫn luôn chờ ở dưới lầu bệnh viện, đợi rất lâu cũng không thấy người xuống, trong lòng có chút sốt ruột. Ngay từ đầu Mẫn Trì đã dặn dò anh ấy phải có nhiệm vụ chính là không được cho Phương Phùng Chí ra ngoài, theo một cách khác thì cũng chính là giam cầm phi pháp.
Anh ấy cảm thấy chuyện này từ đầu đã không được thích hợp rồi, cho dù là Mẫn Trì mất khống chế và xảy ra xung đột với Phó Bách Khải hay là yêu cầu của hắn về chuyện này. Anh ấy khuyên can rồi, nhưng Mẫn Trì vẫn rất kiên quyết, không cho anh ấy cơ hội từ chối. Từ Văn đã đi theo Mẫn Trì nhiều năm, rất rõ ràng phẩm hạnh của Mẫn Trì, nhưng chuyện này đã hoàn toàn đảo lộn nhận thức của anh ấy.
Anh ấy chỉ biết Phương Phùng Chí vô cùng quan trọng với hắn.
Từ Văn không thể chờ tiếp nữa, anh ấy chuẩn bị đi vào trong, lại thấy Phương Phùng Chí đi ra từ cửa bệnh viện, sắc mặt có chút tái nhợt. Từ Văn chạy qua bên đó: “Phương tiên sinh, không có chuyện gì chứ?”
“Không có chuyện gì.” Phương Phùng Chí theo anh ấy đi vào xe, lúc ô tô khởi động, điện thoại Phương Phùng Chí rung lên. Phương Phùng Chí mở điện thoại, màn hình sáng lên, Từ Văn lơ đãng liếc mặt nhìn một cái, trên đó là một dãy số xa lạ gửi tin nhắn tới, Từ Văn liếc mắt một cái liền nhìn thấy mấy chữ:
[Nếu xảy ra chuyện gì, lúc nào cũng có thể đến tìm tôi.]
Phương Phùng Chí chỉ nhìn thoáng qua rồi tắt, không trả lời lại, tầm mắt của cậu chuyển ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ điều gì. Mới vừa chạy ra khỏi cổng bệnh viện, cậu đột nhiên lại mở miệng: “Làm ơn dừng xe lại.”
“Còn có chuyện gì khác sao?”
“Từ tiên sinh, các anh đi về trước đi, tôi còn có chút việc.” Phương Phùng Chí muốn mở cửa, lại bị khóa.
“Từ tiên sinh?”
Từ Văn dừng lại, anh ấy nhớ hôm nay anh ấy có nói chuyện một lúc với Mẫn Trì, rõ ràng ngày từ ban đầu hắn vô cùng kiên quyết mà muốn giam cầm Omega này lại trong nhà mình, nhưng sau khi nói chuyện nhẫn, hắn chỉ thở dài, bất đắc dĩ nói: “Cậu nghe em ấy.”
Từ Văn ngẩng đầu liếc mắt với tài xế, tài xế liền mở cửa ra.
“Phương tiên sinh, thật sự không cần tôi chờ cậu sao?”
Phương Phùng Chí lắc đầu: “Không cần, hôm nay anh vất vả rồi.”
“Không vất vả.”
Ngục giam đặc cấp cũng giống như viện nghiên cứu, phòng thiết bị còn đơn giản hơn, bốn phía đều là kính, 24 giờ đều có người canh giữ ở cửa. Những thiết bị truyền phát thông tin của Mẫn Trì đều bị tịch thu, bởi vậy hắn cũng không hoàn toàn bị bắt giữ, cho nên cũng sẽ không hoàn toàn cắt đứt các thông tin từ bên ngoài của hắn.
Sự kiện bạo lực lần này đã được chính phủ đè xuống, hắn là Enigma, nếu chuyện này bị lộ ra bên ngoài, rất dễ dàng tạo thành khủng hoảng, danh dự của quần thể Enigma sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, cấp cao dù sao cũng có người lãnh đạo là Enigma, tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện này xảy ra. Bọn họ trực tiếp đưa Mẫn Trì tới bên này, cho dù là sở cảnh sát cũng không thể nhúng tay.
Mẫn Trì cũng không lo mình sẽ bị giam giữ lâu. Trụ sở giam giữ này đều giam giữ những phần tử có pheromone cấp cao bị mất khống chế gây nguy hiểm, trước mắt hắn bị nhận đinh là do mất khống chế pheromone nên phát sinh vấn đề bạo lực, nhưng thực tế thì hắn vô cùng tỉnh táo, trước đó hắn cũng đã tới viện nghiên cứu một chuyến. Chỉ cần cuối cùng định dạng vụ việc này là tư thù cá nhân bình thường nên xảy ra xung đột thì dễ dàng hơn nhiều, nhiều nhất cũng một tháng là hắn có thể ra ngoài. Cho dù Phó Bách Khải có khởi tố cũng không tạo ra được bao nhiêu ảnh hưởng lớn.
Bây giờ chuyện làm hắn đau đầu chính là Phương Phùng Chí.
Hắn không biết trong lòng Phương Phùng Chí nghĩ như thế nào, mấy giờ trước nhìn thấy chiếc nhẫn đeo cho Phương Phùng Chí bị đưa đến tay Từ Văn, trong lòng hoảng loạn, nhưng Mẫn Trì cũng không có quá gấp gáp. Hắn cũng không muốn quá ép bức Phương Phùng Chí, chỉ cần đánh dấu cậu là được rồi, đây là đánh dấu cả đời chỉ có một lần, Phương Phùng Chí có muốn tức giận thế nào hắn cũng có thể chịu được, hắn thậm chí có thể mặc kệ Phương Phùng Chí có muốn làm ra chuyện gì, đánh dấu tựa như một cái lồng sắt, chặt chẽ trói buộc nhốt Phương Phùng Chí ở trong đó, cậu ở trong đó làm bất cứ chuyện gì Mẫn Trì cũng có thể tùy ý cậu.
Tuy rằng trong lòng thì nghĩ như vậy, nhưng ở trong ngục giam càng lâu, trong lòng Mẫn Trì càng mãnh liệt bất an. Đặc biệt là khi từ chỗ Từ Văn hắn biết được Phương Phùng Chí đã đến bệnh viện sau đó còn nhận được tin nhắn của Phó Bách Khải. Tuyến thể của Phó Bách Khải bị tổn thương, cho dù có là định mệnh cũng không thể nào trở về được trạng thái có thể tạo thành ảnh hưởng cho Phương Phùng Chí như lúc trước. Nhưng cũng không thể loại trừ được khả năng anh ta sẽ thừa nước đục thả câu, cố gắng nối lại tình xưa. Hắn tin rằng Phương Phùng Chí có tình cảm với mình, nhưng hắn cũng tin rằng tình cảm nảy sinh thời niên thiếu không thể nào dễ dàng quên đi như vậy. Hơn nữa hành vi bạo lực ngày hôm đó cả hắn có lẽ đã dọa Omega, hắn không biết Phương Phùng Chí có vị sợ hãi mà chạy trốn khỏi hắn hay không.
Cứ muốn phải để cậu ở bên người thì mới yên tâm.
Cũng giống như Mẫn Trì nghĩ, chưa tới một tháng, hắn đã có thể ra khỏi ngục giam, không có trở ngại nào khác, không biết vì nguyên nhân gì, cũng không nhận được tin khởi tố của bên Phó Bách Khải. Hắn thong thả về nhà.
Đứng ở cửa nhà rất lâu, trong lòng hắn thậm chí còn sinh ra cảm giác căng thẳng hiếm có, quả thật trước nay chưa từng có. Hô hấp của hắn bình tĩnh lại một lúc, sau đó mới mở cửa nhà ra.
Lúc bước vào cửa biệt thự, hắn cũng không ngửi thấy được mùi cam cúc mà hắn ngày nhớ đêm mong, điều này chúng minh rằng chủ nhân của pheromone không có ở biệt thự. Trên mặt Mẫn Trì không có biểu cảm gì, đóng cửa lại, sau đó mở miệng.
“Phương Phùng Chí.”
Không có lời đáp lại nào, chưa từ bỏ ý định, hắn gọi điện thoại cho Omega, dưới chân từng bước mà đi đến phòng khách, trên sô pha không có người, phòng bếp cũng không có, phòng cho khách cũng không.
Điện thoại không có ai bắt máy.
Toàn bộ biệt thự trống không, không có ai.
Mẫn Trì nhắm mắt, như là để cố gắng vững vàng tâm trạng, hô hấp run rẩy trở lại bình tĩnh, sau đó mới mở mắt ra.
Hắn hối hận rồi, cho dù có đánh dấu cũng không nên mặc kệ Phương Phùng Chí, nêu để cậu ngoan ngoãn ở trong biệt thự, để người canh chừng cậu, giữ cậu lại. Mẫn Trì cầm điện thoại gọi cho Từ Văn, mắt vững vàng đi xuống lầu, hắn thừa nhận bây giờ hắn có hơi không lý trí, nhưng hắn cần phải tìm Phương Phùng Chí trở về.
Lúc bên kia nhận được điện thoại, tiếng mở cửa vang lên.
Mẫn Trì dừng bước chân.
Pheromone quen thuộc truyền từ huyền quan tới, bên đó truyền đến tiếng bước chân, rất nhanh, có người xuất hiện trong tầm mắt của Mẫn Trì.
Người kia nhìn thấy hắn cũng sửng sốt: “Mẫn tiên sinh?”
“Anh trở về khi nào thế?”
Mẫn Trì nhìn thẳng vào cậu, bên kia điện thoại Từ Văn còn đang nói chuyện, nhưng Mẫn Trì cũng trực tiếp tắt, hắn đi vài bước tới trước mặt Phương Phùng Chí, cúi người xuống ôm lấy cậu, sau đó hít một hơi thật sâu.
“Em đi đâu?”
“Bạn ở thị trấn trên đến đây chơi, em đi cùng với cậu ấy.”
Mùi cam cúc, còn có một mùi hương xa lạ như mùi cỏ: “Chơi có vui không?” Hắn vừa nói, một bên vừa cúi xuống hôn lên mí mắt, khuôn mặt và môi của Omega.
“Ưm…” Phương Phùng Chí thuận theo Mẫn Trì hôn nhanh một lát, sau đó nhẹ nhàng đẩy ra.
“Bây giờ anh… không có chuyện gì sao?” Cậu nói chính là chuyện ở ngục giam bên kia.
“Không có chuyện gì nữa.”
“Vậy bọn họ không làm gì khó dễ anh chứ?”
Mẫn Trì nhìn bộ dáng cau mày của cậu, không nhịn được cười: “Không có.”
Thấy bộ dáng của Phương Phùng Chí có vẻ yên tâm, Mẫn Trì cúi xuống hôn lên đôi mắt cậu: “Trong thời gian này vẫn luôn ở nhà chờ tôi sao?”
Phương Phùng Chí liếc nhìn hắn một cái, gật gật đầu.
Mẫn Trì chỉ cảm thấy vô cùng xúc động, cả người trong nháy mắt được thả lỏng. Hắn há mồm cắn một phát trên khuôn mặt thịt mềm mềm của Phương Phùng Chí, cắn mút trong miệng, cắn một miệng toàn là thịt mềm mới cảm thấy thỏa mãn buông ra.
“Từ Văn nói với tôi, em đi tìm Phó Bách Khải.”
“Em nói gì?”
Phương Phùng Chí dừng lại.
Ngày đó sau khi rời đi, cậu nhân được tin nhắn của Phó Bách Khải, lại quay trở lại phòng bệnh. Phó Bách Khải đã thay xong thuốc, có chút suy yếu dựa vào giường, thấy Phương Phùng Chí tiến vào, mắt anh ta sáng rực lên trong phút chốc, thong thả ngồi dậy.
Anh ta cho rằng Phương Phùng Chí đổi ý.
Nhưng câu đầu tiên Phương Phùng Chí mở miệng lại gọi anh ta: “Phó tiên sinh.”
Trong lòng Phó Bách Khải co rút lại, lại nghe Phương Phùng Chí nói tiếp: “Mẫn Trì đã cầu hôn tôi rồi.” Phương Phùng Chí cúi đầu, không nhìn vào mắt Phó Bách Khải.
“Chuyện giữa tôi và anh ấy, chúng tôi sẽ giải quyết.”
“Về sau anh đừng liên lạc với tôi nữa.”
Đúng rồi, cậu trở lại nơi này, không phải vì đổi ý, mà muốn cùng anh ta toàn hoàn chặt đứt mọi quan hệ, cậu sợ bạn đời của cậu lại sinh ra hiểu lầm.
Mẫn Trì là dạng người gì, Phương Phùng Chí ở chung cùng hắn sớm chiều đã lâu như vậy trong lòng cũng không phải một chút cũng không biết gì, giữa bọn họ cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không nên để người khác nhúng tay vào, nói cách khác thì không biết Mẫn Trì sẽ lại làm ra chuyện gì.
Từ đầu đến cuối Phó Bách Khải lại chẳng thể mở miệng nói câu nào, anh ta vỗ ngực, nơi đó vô cùng khó chịu. Anh ta nhớ tới ngày hôm đó, anh ta ở nhà ba mẹ tìm được quyển notebook của mình vào năm đó, giống như đúc với quyển anh ta tìm được trong hành lý của Phương Phùng Chí. Có rất nhiều ký ức cần phải dựa vào những ký ức nhỏ nhặt trong quá khứ mới có thể nhớ lại được, thời điểm khi nhìn thấy quyển notebook kia, anh ta liền nhớ tới Phương Phùng Chí cũng có một quyển, là do chính tay anh ta đưa cho cậu, mà Phương Phùng Chí vẫn giữ gìn tới hiện tại.
Anh ta có chút mơ màng, nghĩ tới lúc mình giận dỗi đã ném vali hành lý của Phương Phùng Chí rồi, cho dù bây giờ có đào ba tất đất cũng không thể nào tìm lại được, anh ta không biết trong lòng suy nghĩ điều gì lại điện thoại cho Phương Phùng Chí, lại gặp mặt một lần nữa cũng được, phải nói điều gì đó.
Anh ta nghĩ anh ta vẫn luyến tiếc không thể buông tay Phương Phùng Chí.
Đáng tiếc bên kia không ai nhận, cuối cùng lại nhận được tin nhắn của Mẫn Trì.
Có một đoạn thời gian anh ta luôn nghĩ, nếu đã là định mệnh của nhau, vậy anh ta và Phương Phùng Chí là do trời định nhất định phải ở bên nhau, nhưng lúc đó anh ta lại nghĩ đến một từ, có duyên không phận. Từ lúc anh ta quen biết Phương Phùng Chí đến nay, chỉ cần có một khoảnh khắc có thể nhận ra sai lầm, có lẽ bọn họ sẽ không đi đến bước đường này.
Phương phùng Chí ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt của Phó Bách Khải, dừng một dậy, cũng không nói gì nữa, sau đó xoay người: “Tôi đi trước.” Cho dù Phó Bách Khải có mang tâm tư gì với cậu, cũng không có liên quan gì tới cậu.
Mà hiện giờ, cậu ngửi mùi pheromone khói thuốc súng nồng đậm của Mẫn Trì, duỗi tay ra ôm lấy eo hắn: “Em và anh ta đã không còn quan hệ gì nữa.”
Như hiểu được ý của Phương Phùng Chí, người đàn ông híp mắt, nặng nề nhìn cậu trong chốc lát, đột nhiên hôn lấy môi cậu.
“Tôi tin em.”
_____
Ảnh sợ vợ trốn ảnh, bỏ ảnh đi mất, ai ngờ vợ ảnh đi chơi =))))