[EABO] Khô Cạn - Hoả Long L

Chương 47



Mẫn Trì cúi đầu, nhìn Omega trong ngực. Người kia bị mình làm cho ánh mắt mất đi tiêu cự, ngốc lăng há miệng. Nửa ngày sau, hắn đột nhiên mở miệng: “Thật khiến người khác khó chịu.”

Tròng mắt mơ màng của Phương Phùng Chí khẽ động, nhìn mặt Mẫn Trì: “Cái… gì?” giọng nói yếu ớt, nói cũng không rõ ràng, âm thanh khô khốc cũ kỹ như máy móc.

“Cái loại cảm giác này.” Enigma nhìn cậu, mặt không biểu cảm mà giải thích.

“Cảm giác yêu đương vụng trộm này.”

Hắn dừng một chút nhìn Omega rồi nói: “Cảm giác chịch vợ của người khác.”

Phương Phùng Chí chớp chớp mắt, cậu hiểu những lời này, nhưng ý thức không có tỉnh táo. Cứ ngơ ngác, chỉ cảm thấy yết hầu nóng rát đau nói, trong mắt đột nhiên nóng lên. Cậu miễng cưỡng xoa mắt, nước mắt nóng hổi rơi ra.

Người vừa khóc đã không thể khống chế được hô hấp của mình, Phương Phùng Chí vô ý thức mà thở hổn hển, tinh dịch trong miệng không nuốt vào lại chảy ra.

Mẫn Trì rũ mắt, hắn lấy khăn giấy từ trong túi, lau sạch tinh dịch làm dơ Phương Phùng Chí đi, lại dùng khăn giấy lau nước mắt của cậu.

Động tác nhẹ nhàng chậm rãi lại dịu dàng, nước mắt Phương Phùng Chí càng không thể ngăn được. Hôm nay Mẫn Trì cứ làm cậu không thể nào hiểu nỗi, làm cậu khổ sở lại tủi thân.

Cổ họng không nhịn được phát ra âm thanh ư ư.

Mẫn Trì nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của cậu: “Đừng khóc.” Sau đó cúi xuống hôn lên hốc mắt đang chảy nước mắt của cậu, ấm áp.

Cả khuôn mặt đều bị hắn hôn, dùng lưỡi chạm vào, cuối cùng, Phương Phùng Chỉ cảm thấy trên mặt dinh dính, không biết là do nước mắt của mình hay là nước miếng của Mẫn Trì.

Dường như qua một lúc, Mẫn Trì lại trở nên bình thường, trở nên ấm áp như thường ngày, hắn hôn lên môi Phương Phùng Chí: “Có đắng không?”

Một lúc lâu Phương Phùng Chí mới hiểu được Mẫn Trì đang nói chính là thứ đã bắn vào trong miệng cậu. Lập tức lắc lắc đầu.

Người đàn ông không nói chuyện, chỉ cúi xuống hôn lên môi cậu, đầu lưỡi đi vào giữa đôi môi nửa mở của cậu, dạo một vòng trên hàm răng cậu nếm được mùi vị kia rồi rời đi: “Còn nói dối tôi, tanh như vậy.”

Hắn bế Omega nhìn không quá thông minh lên từ trên mặt đất, ngồi lên trên giường. Omega như một đứa trẻ ngồi lên trên đùi hắn ôm lấy hắn. Hắn duỗi tay lấy nước ở đầu giường tới, để ở bên miệng Phương Phùng Chí: “Súc miệng đi.”

Phương Phùng Chí nhìn thoáng qua hắn, ngoan ngoãn mở miệng ngậm một miếng, cũng không nhiều lắm, Mẫn Trì lấy thùng rác qua, đặt ở trước mặt: “Nhả ra.”

Giống như đang chăm sóc trẻ nhỏ vậy.

Hắn kéo kéo cổ áo Phương Phùng Chí, đặt mũi lên tuyến thể của cậu, Phương Phùng Chí giật mình, thân thể hơi phát run. Mẫn Trì hít một hơi thật sâu, mùi cam cúc ấm áp đong đầy xoang mũi hắn, chỉ cảm thấy thân thể nóng lên, tuyến thể bị dán miếng dán như đang đè nén, pheromone nguy hiểm trong thân thể hắn không thể phát tiết.

Nhưng hắn không thể xé nó xuống ở đây, bằng không Phương Phùng Chí sẽ xong đời.

“Năm sau ly hôn sao?” Hắn hỏi.

Thân thể Phương Phùng Chí hơi dừng lại.

“Cụ thể là khi nào.”

Không nghe thấy Phương Phùng Chí nói chuyện, hắn lại đem đầu dán sát vào sau cổ Phương Phùng Chí, hơi uy hiếp mà liếm liếm: “Tôi không chờ được.” Hắn cảm thấy hành vi của mình hiện tại đã hoàn toàn không thể khống chế. Từ lúc Phó Bách Khải dựa sát vào Phương Phùng Chí lúc giao thừa kia, hắn đã muốn Phương Phùng Chí phải lập tức ly hôn cùng Phó Bách Khải. Hắn không thể chịu được người của mình bị kẻ khác động chạm, cho dù người kia có là chồng hợp pháp của cậu.

Hắn không thể khống chế mà lạnh mặt với Phương Phùng Chí, chẳng chút nương tay nào mà làm ra những chuyện mà hắn luôn muốn làm với cậu.

Hắn muốn ép Phương Phùng Chí một lần.

Hắn không chờ được.

“Mai, ngày mai.”

Hắn đột nhiên nghe được câu trả lời của Phương Phùng Chí, sửng sốt: “Cái gì?”

“Ngày mai, ngày mai tôi sẽ ly hôn với anh ta.”

Mẫn Trì híp mắt, biểu cảm trên mặt nhìn không ra có chút biến hóa nào.

“Nhanh như thế, có được không?”

Phương Phùng Chí dựa mặt vào trong lòng Mẫn Trì: “Tôi sợ anh đợi không được.”

Lòng Mẫn Trì đột nhiên nhảy lên, rũ mắt xuống nhìn cậu.

Phương Phùng Chí đã nhìn ra.

Hắn vẫn luôn biết Phương Phùng Chí thật ra không hề ngốc tí nào, ngược lại, cậu rất thông minh, có rất nhiều chuyện cậu đều rõ, chỉ là không nói thôi. Đây là cách yêu độc nhất của Phương Phùng Chí, cậu sẽ không nói quá nhiều, cậu chỉ nhìn, sau đó im lặng mà bao dung lấy hắn, trấn an hắn, sẽ tin tưởng vô điều kiện hắn, sau đó không hề giữ lại mà dâng lên hết những gì cậu có.

Thật ngu ngốc, nhưng lại là sự độc nhất vô nhị trên thế giới này.

Hắn rốt cuộc cũng biết vì sao ngay lúc này Phó Bách Khải lại không thể buông tay Phương Phùng Chí, người có được tình yêu của Phương Phùng Chí sẽ vĩnh viễn không thể buông tay được, sẽ vĩnh viễn luyến tiếc.

Mẫn Trì đột nhiên má miệng, đem răng nhanh nhọn bén để trên tuyến thể của Phương Phùng Chí: “Tôi muốn đánh dấu em.”

Thân thể Phương Phùng Chí đột nhiên tránh đi: “Không được! Bị phát hiện thì phải làm sao bây giờ?!” cậu đẩy người đàn ông ra, nhưng Mẫn Trì cũng không tức giận, rũ mắt đối diện với cậu.

“Bị phát hiện thì chúng ta kết hôn.”

Không phải nói đùa.

Trong lòng Phương Phùng Chí nhảy loạn, đôi mắt Mẫn Trì nặng nề nhìn chằm chằm cậu, giống như đang làm một lời hứa hẹn.

Lúc này cậu mới hiểu được đánh dấu mà Mẫn Trì vừa nói, không phải là đánh dấu tạm thời, mà là đánh dấu vĩnh viễn.

Buổi tối Phó Ngạn có hơi ngủ không được, mỗi năm qua năm mới đối với người trẻ tuổi mà nói là những ngày vô cùng đặc biệt, cảm thấy không nên lãng phí như vậy, chơi game cùng bạn bè xong thì cả người cũng tỉnh táo, mở cửa ra chuẩn bị xuống dưới lầu tìm gì đó để uống.

Mới đi với cửa cầu thang, lại nghe thấy âm thanh mở cửa, cậu ta nghe được tiếng bước chân đi đến phòng khách.

Biệt thự thật sự quá tối, cậu ta chẳng nhìn thấy gì, cũng không tính để ý tới âm thanh này, nhưng giây tiếp theo, cậu ta thấy cửa biệt thự bị mở ra.

Đèn đường ngoài biệt thự chiếu đến người kia, thân hình cao lớn, là Mẫn Trì. Cậu ta đang chuẩn bị đi xuống, bước chân lại đột nhiên dừng lại, cậu ta nhìn thấy trong lòng người đàn ông còn đang ôm một người khác, người nọ thân hình rất nhỏ, không nhìn kỹ thì hoàn toàn không thể phát hiện, hoàn toàn bị thân thể của người đàn ông giấu đi, chỉ để lộ ra đôi tay ráo riết ôm lấy cổ người đàn ông, hai chân người đó hẳn là đang tách ra quấn quanh hông người đàn ông, bởi vì Phó Ngạn nhìn thấy bên hông Mẫn Trì lộ ra một chút.

Phó Ngạn trừng to đôi mắt, tuy rằng người kia đã chôn mặt trên bờ vai rộng lớn, nhưng cũng không khó đoán người đó là ai.

Ở cái biệt thự này, chỉ có anh dâu của cậu ta là trẻ tuổi lại có thân thể mảnh khảnh như vậy. (không biết nên là chị hay là anh, sau này có con cũng không biết nên gọi ba hay mẹ =))))

Nhưng cậu ta không thể tin được Phương Phùng Chí lại có thể có năng lực quyến rũ hắn, càng không tin Phương Phùng Chí sẽ ngoại tình.

Phó Ngạn nhấp nhấp miệng, bước chân nhẹ nhàng đi theo.

Cậu ta nhìn hai người đi đến gara sau biệt thự, chờ hai người đi vào, Phó Ngạn chạy đến cây cột bên cạnh gara trốn. Bởi vì có người đi vào, đèn tự động của gara sáng lên, Phó Ngạn đứng ở đó một lát, mơ hồ nghe được trong gara truyền đến âm thanh mơ hồ, tiếng nước ái muội, còn có tiếng hít thở.

Phó Ngạn đơ người, cậu ta cau mày hơi hơi lộ đầu.

Cậu ta nhìn thấy Mẫn Trì đang đè Phương Phùng Chí ở cửa xe mà hôn.

Hôn thật sự rất dữ, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cậu vào bụng mà hôn ngấu nghiến, nhưng anh dâu cậu ta lại chẳng chút sợ hãi nào, ôm chặt lấy hắn để đỡ thân mình đi lên, đôi mắt hơi hơi nhắm, gương mặt đỏ bừng, Phó Ngạn thậm chí có thể nhìn thấy hàm răng Mẫn Trì cắn môi Phương Phùng Chí rồi buông ra, đôi môi vừa hồng vừa mềm.

Phó Ngạn cảm thấy yết hầu mình có chút phát khô.

“Ưm ưm…”

Âm thanh nức nở của Phương Phùng Chí khiến cậu ta sợ tới giật mình, dính dính, giống như đang làm nũng. Lần đầu tiên cậu ta thấy Phương Phùng Chí như vậy.

Hai người cuối cùng cũng tách ra, Mẫn Trì buông chân Phương Phùng Chí ra, Phó Ngạn vội vàng xoay người lại không dám xem. Thật sự là Phương Phùng Chí, anh cậu ta có biết chuyện này không?

Cậu ta nghe thấy âm thanh trầm thấp của Mẫn Trì: “Đứng vững.”

Sau đó cứ như vậy mười mấy giây, hoặc là vài phút, bên trong không có động tĩnh gì, sau đó đột nhiên nghe thấy một tiếng rên rỉ, dường như bị che miệng, thanh âm trở nên rất mơ hồ. Trong lòng Phó Ngạn gấp vô cùng, cậu ta không biết mình đang gấp cái gì, không khống chế được lò đầu ra, sau đó liền nhìn thấy hình ảnh cả đời này cậu ta không thể quên.

Mẫn Trì đang cắn ở sau cổ Phương Phùng Chí.

Phó Ngạn mở to hai mắt nhìn, nắm tay siết chặt lại.

Hắn thế mà đánh dấu Phương Phùng Chí ở nhà họ Phó?

Mẫn Trì chẳng lẽ không biết Phương Phùng Chí là vợ Phó Bách Khải hay sao? Còn có Phương Phùng Chí, sao cậu lại dám phản bội anh của cậu ta?!

Bởi vì Phương Phùng Chí đưa lưng về phía mình, cậu ta không thấy rõ mặt cậu, chỉ biết cả người cậu đang run rẩy, Phó Ngạn cảm thấy tim đập rất nhanh, muốn chụp lại để làm bằng chứng, sờ sờ túi, lại phát hiện điện thoại không mang theo.

Đang chuẩn bị chạy về đánh thức bọn họ, lại thấy Mẫn Trì nửa bế Phương Phùng Chí thần trí không còn tỉnh táo lên, sau đó nhét cậu vào ghế phó lái.

“Phanh!” một tiếng, trong lòng Phó Ngạn run run. Mẫn Trì đột nhiên nhìn cậu ta, đối diện với ánh mắt của hắn.

Không xong rồi, bị phát hiện!

Phó Ngạn xoay người muốn chạy, cuối cùng nhìn thấy Mẫn Trì liếc mắt một cái lại thấy hắn xé thứ gì đó trên cổ xuống.

Giây tiếp theo, Phó Ngạn mơ hồ có thể ngửi được mùi hương này, mùi hương này trở nên quá nồng, cậu ta cảm thấy mình không dậy nổi, như có ngàn cân đang đè trên thân thể.

Còn mấy tháng nữa cậu ta mới phân hóa, theo lý thuyết thì không thể ngửi được bất kì pheromone nào. Nhưng Mẫn Trì lại làm cậu ta cảm nhận được sự áp chế pheromone.

Enigma đi đến trước mặt cậu ta, nhìn một chút cũng không hoảng loạn: “Muốn đi cáo trạng sao?”

Thật ra lúc ra khỏi phòng cho khách hắn đã phát hiện có người rồi, nhưng hắn ngay từ đầu cũng không tính để ý tới, bởi vì hắn muốn cho người này phát hiện.

Như bậy hắn có thể thuận lý thành chương kết hôn cùng Phương Phùng Chí.

Đương nhiên ở trước đó còn phải có những bước đi khác, nhưng cũng không quan trọng lắm hắn đã không kịp chờ nữa.

Mà khi hắn há miệng cắn lên tuyến thể của Phương Phùng Chí, pheromone hỗn loạn đã tạm thời được ổn định, lý trí của hắn trở về đại não. Nếu bị phát hiện, khi đó người dễ dàng chịu tổn thương nhất chính là Phương Phùng Chí, chứ không phải hắn.

Hắn nhìn cậu nhóc sắc mặt tái nhợt: “Đừng sợ, tôi sẽ không làm gì cậu.”

“Chỉ cần cậu không nói cho bất cứ ai.”

Cậu nhóc không nói gì.

Mẫn Trì rũ mắt xuống: “Phó Bách Khải là anh cậu?” vừa nói, ánh mắt của hắn chuyển qua giữa háng cậu trai, nơi đó hơi hơi nhô lên.

“Cậu nhìn anh dâu của mình bị đối xử như vậy cũng có cảm giác sao?”

Ánh mắt Phó Ngạn nhanh chóng trở nên phẫn nộ lại hung ác, cậu ta nhìn chằm chằm Mẫn Trì, lại thấy đôi mắt của người đàn ông tối đến dọa người, thật sự rất giống, giống như muốn giết cậu ta, pheromone càng lúc càng đậm.

Người đàn ông này đang tức giận.

Phó Ngạn cảm thấy sau lưng lạnh buốt.

“Đừng để tôi phát hiện cậu nói chuyện tối nay cho người khác biết.” cậu ta nghe người đàn ông nói như vậy. 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.