[EABO] Khô Cạn - Hoả Long L

Chương 44



Lúc ăn cơm người nhà họ Phó khó có được sự an tĩnh như bây giờ.

Vừa rồi Phó Bách Khải nổi giận, bây giờ vẫn chưa hết. Tuy rằng tính cách lạnh nhạt, nhưng khi tức giận thì khuôn mặt trầm xuống tạo nên cảm giác lạnh lùng sắc bén, người nhà họ Phó đều rất sợ. Đặc biệt là hai đứa trẻ kia, vẫn cứ rầu rĩ ăn cơm, lời cũng không dám nói.

Không biết từ khi nào Phó Bách Khải lại rất để bụng Phương Phùng Chí, chỉ vì vài câu nói của trẻ con mà tức giận. Những người lớn khác mặc gì trách cứ trong lòng, nhưng ngoài miệng cũng chẳng nói gì.

Phương Phùng Chí ngồi trong một đám người chẳng lên tiếng mà chỉ chăm chú ăn, bởi vì chuyện vừa rồi, ánh mắt của người nhà họ Phó đều hướng về cậu mà đánh giá, điều này khiến cậu cảm thấy không thoải mái. Miễn cưỡng ăn một chút rồi nói với bọn họ một tiếng rời đi, mới vừa ra tới phòng khách liền nghe thấy người bên trong dần dần bắt đầu nói chuyện, không cần trong chốc lát, phòng ăn đã khôi phục lại sinh khí, ồn ào náo nhiệt, giống như cả nhà đoàn tự.

Phương Phùng Chí chuyển tầm mắt lên trên ti vi, người trên ti vi quần áo sinh đẹp vui mừng cười đùa, thật sự có cảm giác năm mới.

Trong nháy mắt, Phương Phùng Chí đột nhiên rất nhớ Mẫn Trì.

Không biết giờ này hắn đang làm gì, đang ở cùng người nhà sao? Đang ăn cơm sao?

Nhưng người ngồi vào bên cạnh đã đánh gãy suy nghĩ của cậu.

Phương Phùng Chí quay đầu, thấy Phó Bách Khải từ phòng ăn ra, ngồi bên cạnh cậu, sắc mặt đã ôn òa hơn nhiều, không còn khó coi như trước đó. Nhưng Alpha không nói gì, giống như là đến xem thi vi thôi, ánh mắt nhìn thẳng, không hề quay mặt.

Nhưng qua một lát, rồi lại nghe anh ta mở miệng: “Em còn giận sao?” giống như đã nhịn rất lâu mới nghẹn ra được câu hỏi này.

Phương Phùng Chí kinh ngạc liếc mắt nhìn anh ta một cái, gần đây Phó Bách Khải cứ luôn làm ra những chuyện ngoài dự đoán. Nhưng rất nhanh cậu đã thu hồi thầm mắt, bình tĩnh quay đầu trở lại, nhàn nhạt nói: “Tôi không tức giận.”

Sau đó chẳng còn gì nữa. Phương Phùng Chí không muốn nói gì, Phó Bách Khải cũng không nói được. Nhưng Phó Bách Khải không muốn đề tài của hai người cứ kết thúc như vậy, có lẽ không nghĩ đến mối quan hệ này của bọn họ cứ kết thúc như vậy, anh ta bực bội suy nghĩ giãy giụa.

“Chúng ta…”

Vừa mới có đủ dũng khí nói ra mấy chữ, có người đã đánh gãy lời nói của anh ta: “Bách Khải.” Cô anh ta tủm tỉm cười nhìn anh ta, muốn làm dịu những chuyện vừa ròi của em trai em gái: “Đừng ở mãi trong phòng, cùng mọi người ra sân ngồi một lúc đi.”

Lời nói của mình cho Phương Phùng Chí bị cắt ngang, Phó Bách Khải bực bội nhíu mày, nhưng không có nói gì, chỉ gật đầu: “Một lát nữa đi.”

Bây giờ trong phòng khách cũng có người, không tiện nói gì với Phương Phùng Chí, đành phải cùng người nhà đi ra ngoài. Anh ta đứng dậy, nhìn lại Phương Phùng Chí đang ngồi trên sô pha: “Đi thôi.” người nhà họ Phó cũng không mời cậu, nhưng Phó Bách Khải lại mời cậu ra ngoài cùng anh ta.

Phương Phùng Chí dừng lại một giây, cậu nghĩ, nếu năm trước Phó Bách Khải mời cậu, cậu nhất định sẽ đi theo.

“Lạnh lắm, không muốn ra ngoài.”

Trong phòng khách rất mau đã trở nên yên tĩnh.

Ti vi vẫn đang phát tiết mục ầm ĩ, nhưng nơi này vẫn rất an tĩnh. Cậu cúi đầu, lặng lẽ mở một khung thoại với một dãy số lạ, gửi đi một tin nhắn.

[Đang ăn cơm sao.]

Sau đó cậu chỉnh đối lại trái tim mình, ngồi yên lặng ở đó chờ bên kia trả lời. Nhưng mà một lúc lâu sau, cũng không thấy có động tĩnh gì. Lòng Phương Phùng Chí càng lúc càng trùng xuống.

Đây là số điện thoại của Mẫn Trì, cậu muốn gọi thì cứ gọi qua cho hắn, nhưng lại sợ Enigma chó chuyện gì đó vội, cậu không quấy rầy hắn.

Cậu đứng dậy đi đến bên cửa sổ.

Trời đã tối rồi, đèn ở trong sân chiếu sáng bên ngoài. Hai đứa trẻ cùng chú chó chơi đùa chạy nhảy trên nền tuyết dày, người lớn ngồi một bên nói chuyện phiến, trên mặt toàn là ý cười.

Phương Phùng Chí rũ mắt xuống. Hình ảnh như vậy cậu đã gặp nhiều lần ở nhà họ Phó rồi, mỗi lần cậu đều bị bài xích ở phía ngoài.

Cảm giác khi đó cậu cũng không nhớ rõ, có lẽ là có chút hâm mộ, có lẽ là cái gì đó khác, nhưng bây giờ, Phương Phùng Chí rõ ràng cảm thấy, quá tịch mịch.

Lần nào cũng cảm thấy tịch mịch, tịch mịch đến nỗi cậu muốn nghe được tiếng của Mẫn Trì.

Điện thoại trong túi run lên, Phương Phùng Chí sửng sốt, như là có dự cảm, trái tim đập nhanh.

Cậu nhận điện thoái, dán chặt bên tai: “Alo?”

“Đang làm gì thế?”

Trong nháy mắt khi nghe được giọng của Mẫn Trì, trong lòng Phương Phùng Chí tràn đầy cảm giác ấm áp. Hắn vẫn luôn đúng lúc như vậy.

“Mới vừa ăn cơm xong.” cậu nghe phía bên Mẫn Trì rất im lặng, không có âm thanh gì: “Còn anh thì sao, anh ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi.”

“Ừm.” Phương Phùng Chí quay đầu trở về phòng khách, im lặng nghe Enigma nói chuyện: “Hôm nay có vui vẻ không?” Người đàn ông hỏi cậu.

Nhưng một lúc lâu Phương Phùng Chí cũng không nói chuyện.

Bởi vì hôm nay cậu không vui.

Không nghe thấy Omega trả lời, Mẫn Trì lại mở miệng: “Làm sao vậy?” thanh âm nặng nê, nhưng ngữ khí này, giống như đang nói chuyện với trẻ con, rất dịu dàng.

Phương Phùng Chí cảm thấy thấy trái tim thật căng, cậu khép mở miệng, sau đó dường như không nhịn được, gọi hắn: “Mẫn tiên sinh…”

Mẫn Trì nghe cậu kêu hắn, trong lòng hơi rung động, ánh mắt nhàn nhạt nhìn vách tường của viện nghiên cứu, sau đóhắn nghe thấy âm thanh hơi mỏng manh của Omega: “Tôi có hơi nhớ anh…”

Tay cầm di động của hắn đột nhiên run lên, như bị bỏng vậy, sau đó từ tay, độ ấm nóng bỏng lan đến toàn thân.

Phương Phùng Chí có thể vào lúc hắn lơ đãng cho hắn một kích, khiến người ta khiếp đảm, biểu đạt tình yêu không chút che giấu.

Trong ánh mắt Mẫn Trì đột nhiên xuất hiện một thứ gì đó rất mãnh liệt, hắn nhắm mắt lại.

“Ừm”

Cúp máy, Phương Phùng Chí cảm thấy sự gian nan và tịch mịch trong lòng đã giảm đi, nhưng lại càng muốn Mẫn Trì hơn. Cậu nhìn ngoài trời đã bắt đầu có tuyết rơi, có hơi rung động mà đi ra ngoài. Mới đẩy cửa ra còn chưa đi được mấy bước, đã bị một quả bóng tuyết ném trúng. Bởi vì nhất tời hứng thú nên mới ra ngoài, không có mặc quần áo dày, quả bóng tuyết kia tan trên da chảy vào trong quần áo, lạnh đến khiến cậu giật mình.

Cậu quay qua nhìn đứa nhỏ ném bóng tuyết kia.

Thằng nhóc kia như muốn khiêu khích cậu: “Ngại quá nha, không có thấy anh.”

Phương Phùng Chí cau mày, mặt chẳng có cảm xúc, cũng không vì vậy mà tức giận: “Ấu trĩ.”

Cậu biết con trai tuổi dậy thì ghét hai chữ đó nhất. Quả nhiên, trong nháy mắt Phó Ngạn tức tới đỏ mắt, ánh mắt như chú sói con tức giận, hung tợn nhìn Phương Phùng Chí, giây tiếp theo đã nổi giận đùng đùng mắng thành tiếng, lại thấy Phó Bách Khải đi tới.

Người đàn ong liếc mắt nhìn Phó Ngạn một cái, ánh mắt chán ghét lạnh như băng, Phó Ngạn nháy mắt đóng đinh tại chỗ, sắc mặt trắng bệch không nói nên lời.

Phương Phùng Chí vỗ vỗ tuyết: “Tôi đi thay quần áo.” Nói xong muốn đi vào trong. Phó Bách Khải không nói chuyện, không lên tiếng mà đi theo sau cậu. Phương Phùng Chí đi vào phòng mới nhớ ra hành lý của mình đều để hết bên nhà cha không mang qua đây.

Phó Bách Khải lại mở tủ quần áo của mình ra, cầm quần áo đưa cho cậu: “Mặc của tôi.”

Phương Phùng Chí do dự, nhận lấy: “Cảm ơn.”

Vốn không cố kị gì chuẩn bị thay, lại đột nhiên nhớ tới trên vai mình vẫn còn dấu răng của Mẫn Trì. Động tác của cậu dừng lại, quay đầu nhìn Phó Bách Khải: “Tôi muốn thay quần áo.”

Thật ra chỉ cởi cái áo mà thôi, không cần thiết phải che che giấu giấu, chẳng qua mày mà Phó Bách Khải không nói gì thêm, quay đầu đi ra ngoài.

Nghe được tiếng đóng cửa, Phương Phùng Chí mới thả lỏng. Cậu nhanh chóng cởi áo ra rồi thuận mắt nhìn vết cắn trên vai, tuy rằng sắp biến mất rồi, nhưng vẫn có thể nhìn rõ dấu vết.

Phương Phùng Chí dừng lại.

Không biết nghĩ tới điều gì, đầu tiên mặt ngây ngốc, sau đó tai bắt đầu đỏ dần, làn da cũng chậm rãi trở nên đỏ lên.

Cậu dường như đã hiểu vì sao ngày đó Mẫn Trì lại tự nhiên ngày đó Mẫn Trì lại hung hăng cắn cậu.

Như là một dấu ấn nho nhỏ, Phương Phùng Chí mặc quần áo thì dấu ấn này của Mẫn Trì sẽ bị giấu đi, dục vọng chiếm hữu bí ẩn.

Không khiến người ta chán ghét, ngược lại càng khiến người ta thấy rung động.

Phó Bách Khải hẳn là nhận được điện thoại của công ty, đứng nói chuyện ở một bên, thấy Phương Phùng Chí từ trong phòng đi ra liền đi tới phía cậu.

Nhưng Phương Phùng Chí không chờ anh ta tới đây đã tự đi xuống lầu trước, cậu bọc khăn quàng cổ của mình ra ngoài cửa. Tuyết rơi càng lúc càng lớn, trận tuyết năm nay là to nhất.

Phương Phùng Chí tránh người nhà họ Phó, một mình chạy đến phía sau nhà. Ở chỗ ngày thật sự quá chán, cậu tự chơi làm một người tuyết xấu xí, hai quả cầu chồng lên nhau, nhìn không ra dạng gì. Nhưng Phương Phùng Chí vẫn vẽ khuôn mặt cho nó, lông mày nhăn lại, môi cũng thẳng tắp một đường, bộ dáng vô cùng nghiêm túc.

Giống như biểu cảm của Mẫn Trì.

Phương Phùng Chí không nhịn được cười ra tiếng, cậu cong mắt chụp ảnh người tuyết, sau đó gửi cho Mẫn Trì.

[Hình ảnh.]

[Có cảm thấy rất quen không?]

Người tuyết xiên xiên vẹo vọe, Phương Phùng Chí lại đắp thêm cho nó chút tuyết, làm cho nó lớn hơn.

Tin nhắn gửi đi vẫn chưa nhận được trả lời.

Bận quá sao? Trước đó cậu có nghe nói người trong nhà Mẫn Trì cũng không hay thích ăn tết, vậy hiện giờ hắn đang làm gì?

Phương Phùng Chí đội mũ lên, bọc mình kín mít và vào trong tuyết.

Cậu nhàm chán đánh vài cái vào người tuyết, bị cậu đánh tạo ra một lổ hổng, giống như sắp đổ.

Một lúc sau, người tuyết được cậu cho trở về nguyên dạng rồi mới chậm rãi trở về. Bây giờ trời đã tối rồi, người chơi ở sân có lẽ cũng vì quá lạnh, tất cả đều đã về. Phương Phùng Chí tới cửa ngồi xuống, cậu không muốn đi vào.

Bên trong có hơi ồn ào.

Cậu chán chết cầm điện thoại trong tay, trên màn hình vẫn là giao diện đoạn chát với số lạ kia, bên kia vẫn chưa có động tĩnh gì.

Cậu không nhịn được, gọi điện thoại cho đối phương.

Vang lên rất lâu nhưng không có người nghe.

Phương Phùng Chí vùi mặt vào khăn quàng, chóp mũi đỏ lên.

Nhớ hắn quá.

Sắp tới 12 giờ, người trong trấn bắt đầu đốt pháo hoa, đâu đâu cũng là âm thanh pháo hoa nổ tung. Vốn còn nghĩ đúng 12 giờ sẽ lặng lẽ gọi điện thoại cho Mẫn Trì. Không biết lúc đó hắn có bắt máy không.

Phương Phùng Chí ngẩng đầu, pháo hoa sáng khiến đôi mắt cậu cũng sáng theo. Cậu nhớ mình lúc nhỏ cũng một mình đứng ở cửa sỏ xem pháo hoa nhà người ta.

Trong tiếng pháo hoa, cậu giống như thoáng nhìn thấy có bóng người ở cửa lớn kéo cửa đi vào, cậu có chút hoang mang quay đầu, trên đầu vừa pháo hoa vừa bắn lên,toàn bộ mặt sân được chiếu sáng, bao gồm cả Enigma trước mặt mình.

Nhìn hắn có vẻ có chút buồn ngủ, nửa mắt rũ xuống nhìn Omega ngồi trên bậc thang. Trong tiếng pháo hoa, cậu nghe thấy người đàn ông mở miệng.

“Sao em lúc nào cũng không chịu chăm sóc mình thế.” 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.