Sau khi tan làm, Mẫn Trì trở về nhà ba mẹ.
Hôm nay hiếm khi anh hai không ở trong phòng thí nghiệm mà trở về ăn cơm cùng bọn họ. Anh hai của hắn là một Alpha, cũng như hắn, trước mắt cũng chưa có bạn đời.
Lúc Mẫn Trì vào nhà thì trong phòng khách mọi người đang nói chuyện cùng nhau.
“Ba, mẹ.”
Chào hỏi với anh trai xong thì đến một bên ngồi xuống.
Mẹ hắn đem cái ly trong tay buông xuống, hỏi hắn: “Tháng này con đã đi kiểm tra sức khoẻ chưa?”
“Còn chưa nữa, ngày mai đi.”
“Đừng quên đó.”
Kiểm tra sức khoẻ mà mẹ hắn nói là việc kiểm tra định kì mỗi tháng của những Enigma chưa có bạn đời. Pheromone tích góp trong cơ thể một Enigma thật sự rất nhiều, nếu như trong thời gian dài không được giải phóng thì sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt đến cơ thể, ví dụ như tính cách trở nên hung hãn công kích hơn, hoặc là sẽ biến thành kiểu đầu óc chỉ tràn đầy chuyện giao phối và sự công kích. Mà kiểm tra này thực tế là để lấy ra pheromone dư thừa trong cơ thể bọn họ, phòng ngừa việc bọn họ có thể làm ra hành vi nguy hiểm.
Nói tóm tại, tuy rằng Enigma rất mạnh, gen cũng tốt nhưng cũng rất dễ dàng tạo ra sự nguy hiểm.
Chính phủ vì để khống chế quần thể Enigma, hơn nữa còn số gắng hết sức phát huy giá trị sử dụng của bọn họ, mỗi mỗi Enigma đủ mười hai tuổi đều sẽ bị tập trung đưa về một trường giáo dục. Ở trường học luôn giáo dục để khắc sâu vào đầu họ những tư tưởng tốt đẹp.
Nói khó nghe hơn chút, thật ra giống như bị tẩy não vậy.
Đương nhiên đây cũng là một sự hy sinh không thể không có vì quốc gia.
Bởi vậy nên, xét theo một ý nghĩa nào đó thì tính đạo đức của Enigma còn cao hơn so với người bình thường nhiều.
Sau khi đề tài này kết thúc thì mọi người cũng không nói chuyện gì với nhau nữa, mà làm việc riêng của mỗi người, cũng không ai cảm thấy không tự nhiên, mặt bằng chung mỗi gia đình Alpha đều như vậy thôi, rất ít khi xuất hiện những tình huống vui vẻ hoà thuận. Dù sao đây cũng là sự khác biệt đối với những quần thể Beta và Omega, giới tính Alpha trời sinh đã khuyết thiếu gen “dịu dàng.”
Ở phía bên kia, Phó Bách Khải cũng vừa từ công ty về nhà.
Mới vừa mở cửa ra anh ta đã thấy người vợ Omega trên danh nghĩa từ phòng bếp đi ra, nở một nụ cười với hắn: “Bách Khải, anh về rồi.”
Phó Bách Khải dời tầm mắt đi gật đầu, trong lòng tức nghẹn, cầm áo khoác trong tay đưa cho Omega, sau đó anh ta lại ngửi thấy người bên cạnh mình có mùi pheromone có hơi nồng.
Phó Bách Khải nhíu mày: “Cậu không uống thuốc à?”
Cậu trai hơi sửng sốt, không nhìn vào mắt Phó Bách Khải: “Uống…” Vừa dứt lời liền thấy Phó Bách Khải dường như rất yên tâm đi vào phòng, “rầm” một tiếng đóng cửa lại, còn khoá trái cửa.
Cậu trai đứng tại chỗ, đôi tay cấu miết vào nhau, trong lòng có một loại đau đớn đến chết lặng.
Cậu luôn biết rất rõ, Phó Bách Khải đối với mối quan hệ hôn nhân của bọn họ không hề vừa lòng.
Một năm trước, cậu và cha mẹ Phó Bách Khải đã cùng nhau sắp xếp cuộc hôn nhân này, Phó Bách Khải đều là người làm việc ở thành phố này, mà cậu lại sinh ra ở một gia đình bình thường trong một thị trấn nhỏ, theo lý thuyết mà nói, cậu vốn chẳng thể với tới Phó Bách Khải, nhưng mà duyên số trùng hợp, cha mẹ Phó Bách Khải phát hiện cậu và Phó Bách Khải là định mệnh.
Sức hấp dẫn giữa A và O bọn họ được quyết định bằng độ phù hợp pheromone, nếu độ phù hợp đạt tới 80% đã tính là cực kì cao rồi, đừng nói chi đến định mệnh trăm phần trăm.
Bạn đời có độ phù hợp cao không chỉ có thể khống chế và trợ giúp nhau, thậm chí đến cả vấn đề tình dục cũng tạo ra sản phẩm chất lượng tốt.
Cha mẹ Phó Bách Khải nhìn trúng điểm này, mạnh mẽ sắp xếp hôn nhân cho cậu và Phó Bách Khải, cũng chỉ gặp mặt được vài lần, hoàn toàn chẳng có cảm tình gì với người kết hôn, bởi cũng không trách được Phó Bách Khải không hài lòng về cuộc hôn nhân này.
Cơm tối đã làm xong, cậu gõ cửa thư phòng: “Bách Khải, ăn cơm thôi.”
Qua một lúc lâu sau, Phó Bách Khải mới từ phòng đi ra.
Anh ta ngồi đối diện với cậu trai, cậu trai thì vẫn luôn gắp đồ ăn cho anh ta, anh ta phiền chán ngậm chặt miệng, vào lúc cậu trai lại gắp đũa đồ ăn vào bát liền hất đôi đũa ra, đồ ăn không kẹp vững rớt xuống bàn. Cậu trai cầm đôi đũa dừng lại, nghe Phó Bách Khải nói: “Không cần gặp đồ ăn cho tôi.”
“Vâng, được.”
Nhìn Omega không nói một lời cúi đầu, trong lòng Phó Bách Khải cũng biết hành vi thế này của mình rất tổn thương người khác, nhưng anh ta chẳng để trong lòng. Cậu trai này tên Phương Phùng Chí, nghe nói pheromone phù hợp với anh ta đến trăm phần trăm, là định mệnh cực kỳ hiếm, nhưng trước nay Phó Bách Khải chưa từng tin vào loại “định mệnh” này, càng cảm thấy khó hiểu vì sao cha mẹ lại yêu cầu anh ta kết hôn với một Omega mà ngay cả một chút đề tài chung cũng không có này.
Anh ta chỉ muốn lựa chọn một người mình thích, những kiểu vì pheromone mà ở bên nhau thế này, so với cái kiểu tình một đêm xong bị ép kết hôn còn khó chịu hơn.
Càng nghĩ trong lòng càng bực bội, anh ta lại nghĩ đến chuyện lúc sáng nay, đột nhiên buông đũa: “Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, cậu đừng có đến công ty tôi, tại sao cậu lại không nghe chứ?”
Thật ra hôm qua vào lúc trời mưa hắn đã phát hiện Omega chờ ở cửa công ty rồi, khó khăn lắm mới tránh đi được, không ngờ được hôm nay lại tới, nhìn đến mà thấy phiền.
Phương Phùng Chí cắn miếng thịt: “Nhưng mà, Bách Khải, cũng đã một tuần rồi anh không về nhà, cũng không liên lạc được với em… Em rất lo lắng cho anh.”
“Tôi không phải con nít, cần cậu phải lo lắng sao?” Gần đây tình đầu Omega hồi cấp ba có liên lạc với anh ta, anh ta luôn lo lắng mình bị Phương Phùng Chí toả ra pheromone kích thích tới nên vẫn luôn ở cùng với tình đầu kia, so với ở nhà thì thoải mái hơn nhiều.
Anh ta ăn một lúc, không muốn nhìn đến khuôn mặt làm người ta thấy bực bội của Phương Phùng Chí nữa nên chẳng quay đầu lại mà đi vào thư phòng: “Không có chuyện gì thì đừng có quấy rầy tôi.”
Để lại Phương Phùng Chí ngồi một mình ở bàn ăn rất lâu.
Đại khái đã sắp 11h, Phó Bách Khải ngồi ở bàn làm việc đôi mắt buồn ngủ sắp díu lại, đang muốn nghỉ ngơi một lát liền nghe thấy tiếng gõ cửa phòng.
Vừa mới mở cửa phòng ra, một mùi hương cam cúc mạnh mẽ ập tới, trong lòng anh ta nhảy dựng, nắm chặt then cửa muốn đóng lại, nhưng Omega ở ngoài cửa đã nghiêng người lách vào.
Phó Bách Khải thở hổn hển, nhìn hai má ửng hồng của Omega mà mở miệng: “Đi ra ngoài.”
Nhưng Omega không động đậy, do dự mở miệng: “Bách, Bách Khải, hôm nay mẹ có gọi điện tới..” Cậu cúi đầu, khẩn thiết tự nắm lấy quần mình: “Mẹ hỏi chúng ta khi nào mới có con…”
Phó Bách Khải cắn chặt răng, không chế thân thể mình để không bổ nhào vào người của Omega, không thể không nói giá trị phù hợp của pheromone quá cao thật sự có thể khiến người ta phát điên, đặc biệt là vào kỳ phát tình của Omega, anh ta chỉ cần ngửi nhẹ một chút, dương v*t Phó Bách Khải cũng cứng liền, anh ta nghiến răng nghiến lợi mở miệng: “Đây là lí do mà cậu không chịu uống thuốc ức chế?”
Phương Phùng Chí sửng sốt: “Không, không phải…” Thân thể còn run rẩy vội vàng giải thích: “Bác sĩ nói sử dụng thuốc ức chế có thể sẽ gây nên rối loạn pheromone, kỳ động dục sẽ bị hỗn loạn…”
Cậu khó nhịn kẹp chặt hai chân, duỗi tay nắm lấy góc áo Phó Bách Khải: “Bách Khải, đánh dấu em đi, xin anh…Em thật sự không thể chịu nỗi…”
Phó Bách Khải nắm chặt tay, bởi vì ảnh hưởng bởi định mệnh, giờ phút này Phương Phùng Chí mê người hơn bất cứ thứ gì, Phó Bách Khải cảm thấy trái tim mình đập rất nhanh, anh ta cố bình tĩnh hô hấp, cũng không dám nhìn mặt Omega nữa, nắm lấy cổ áo Phương Phùng Chí ném cậu ra bên ngoài, cũng mặc kệ Omega còn đang phát tình, ráo riết nắm cửa đóng sầm lại.
Anh ta không thể phát sinh bất cứ quan hệ gì với Omega này được.
Phương Phùng Chí miễn cưỡng chỗ đỡ dựa vào cửa, cậu khó chịu đến mức run rẩy, vài kỳ phát tình lại khuyết thiếu pheromone của hạn đời thật sự khiến cho người ta thấy thống khổ, cậu đập cửa, khẩn cầu: “Bách Khải, cầu xin anh…”
“Bách Khải, em thật sự rất khó chịu, xin anh, em sẽ uống thuốc tránh thai, cầu xin anh cho em vào đi…”
Đáng tiếc rằng bạn đời của cậu không phải là người mềm lòng, cậu kêu đến khàn giọng nhưng cánh cửa không hề có chút động tĩnh nào, ngay cả một chút pheromone cũng không muốn cho cậu.
Cậu đành phải đỡ tường đi vào phòng tắm, mở nước lạnh tưới lên thân thể nóng bỏng của mình. Nhưng cho dù có làm như vậy cũng không thể nào có thể giảm bớt được dục vọng mà kỳ động dục mang lại, cậu dùng tay xoa nắn dương v*t mình, lại duỗi tay ra tự cắm vào lỗ nhỏ, cắn chặt răng thọc rút ra vào.
Chồng của cậu chưa từng chạm vào cậu.
Lần đầu tiên của bọn họ, gàn như vừa mới cởi quần áo, chồng cậu đã bỏ đi, anh ta nói thân thể cậu quá mức gầy yếu, khiến người ta chẳng có nổi dục vọng.
Sau đó kỳ động dục của cậu đến, thiếu chút nữa đã hướng dẫn Phó Bách Khải cùng nhau phát tình, nhưng Phó Bách Khải vẫn y như cũ mà không chạm vào cậu, cưỡng ép cậu tiêm thuốc ức chế.
Từ sau lần đó, cậu ở trước mặt Phó Bách Khải vẫn luôn phải dán miếng cách mùi, kỳ động dục thì phải dựa vào thuốc mà vượt qua.
Cậu đã từng ảo tưởng rằng chồng cậu sẽ là một người đàn ông dịu dàng, người đó sẽ cho cậu một cảm giác an toàn, khiến cậu thấy yên tâm mà vượt qua kỳ động, không cần sợ hãi việc sử dụng thuốc ức chế sẽ sinh ra tác dụng phụ.
Nhưng bây giờ đã hoàn toàn không có khả năng.
Chồng cậu không thích cậu.
Thân thể cậu đột nhiên run lên, lên đỉnh. Nhưng cơ thể nóng bức của cậu vẫn như cũ không thể nhiệt, tuyến thể nóng đến mức như đang bị đặt trên chảo dầu nóng, cậu miễn cưỡng đi đến phòng ngủ, nhìn đến giường lớn chẳng có ai nằm, cuối cùng vẫn lấy ống tiêm thuốc ức chế, thuần thục tự cắm vào mạch máu, tiêm chất lỏng vào cơ thể.
_____
Phù hợp trăm phần trăm, nếu yêu thì là duyên trời sắp đặt, không yêu thì chỉ có dày vò nhau. Thật ra suy nghĩ của PBK không sai, nhưng mà cách làm của anh ta thì rất sai. Anh ta chỉ nghĩ cho mình chứ chưa từng thấy tổn thương người khác. Đàn ông mà để cha mẹ sắp xếp hôn nhân cũng không biết phản kháng thì trách clq gì ai =))) nói chung đổi công là hợp lý vì chó này tra là thật. Có không giữ mất tiếc ghê thôi chứ sao.