Đấu La Chi Lăng Thanh

Chương 1: 1: A Lăng



“Tít… tít…” Âm thanh điện tử vang lên, phá vỡ không khí yên tĩnh trong căn phòng.

“Như thế nào?” Một âm thanh trầm thấp, từ tính dễ nghe vang lên.

Nếu không nhìn thấy thì chắc sẽ không ai nghĩ âm thanh này sẽ phát ra từ một nữ tử.
“Lăng tỷ, ngươi nói thật cho ta biết đi, có phải Tổ chức chuẩn bị đưa ra thuốc gia tăng sinh mệnh lực hay tăng cường thân thể gì không? Thế quái nào mà có thể có chỉ số cơ thể hoàn mĩ như thế này a.” Một giọng nam cảm thán.
“Thật sự? Không có dấu hiệu gì bất thường?” A Lăng hỏi lại.
“Chẳng lẽ ta dám giỡn với Lăng tỷ, chỉ số lần này tốt gấp 3 lần kết quả kiểm tra lần trước của Lăng tỷ.

Cường độ thân thể, chỉ số sức khỏe, sức chịu đựng của cơ bắp đều trên mức hoàn hảo a.

Có nằm mơ ta cũng không dám mơ đến những con số này nữa.

Tỷ thật sự không sử dụng thuốc gì à?”
Lúc này, A Lăng hoàn toàn trầm mặc.

Chuyện này thì phải quay lại cách đây 2 ngày, Tổ chức nhận được một yêu cầu phải vận chuyển một vật phẩm bí mật cho phía Chính phủ.
Trước đó, vật phẩm này đã “rơi xuống” lãnh thổ của Hoa Hạ, thật sự là rơi xuống theo đúng nghĩa của nó.

Ngày hôm đó đã gây chấn động toàn cầu vì sự kiện này, một “vật phẩm” từ bên ngoài rơi xuống Trái Đất, theo hình ảnh được ghi lại thì nó không to những mảnh thiên thạch thường rơi xuống Trái Đất mà chỉ to bằng một nắm tay của người trưởng thành, khi rơi lại không hề bốc cháy do ma sát mà lại tỏa ra ánh sáng bàng bạc bao quanh nó, rất có thần thánh cảm.

Vì sự kì lạ này nên đã gây tò mò cho tất cả các chuyên gia và nhà khoa học trên thế giới.

“Nó không hề bị ảnh hưởng bởi sự ma sát!”, đây là suy nghĩ của giới này.

Vật phẩm này có thể vượt qua mọi tri thức hiện đại của nhân loại.

Nếu nghiên cứu được nó, có thể giúp cho nền văn minh nhảy thêm một bước rất xa! Ai sở hữu thì ai là bá chủ!
Vì vậy, các quốc gia đều giành nhau đến “ngươi chết ta sống”, không ai nhường ai, đặc biệt là Hoa Hạ.

Nhưng dưới sức ép của các nước khác, Hoa Hạ không thể không nhường ra Vật phẩm này để cùng nghiên cứu với nhau.

Dưới sự thống nhất chung, một Liên hiệp khoa học được ra đời giữa các quốc gia và quyết định đặt trụ sở tại Hoa Hạ.

Tuy nhiên, các lãnh đạo của Hoa Hạ nuốt không xuống khẩu khí này! Đồ của mình mà mình phải lấy ra chia sẻ với người khác, có lý nào?!
Thế là bọn họ bí mật đánh tráo Vật phẩm, nhưng lại không thể làm quá lộ liễu để các quốc gia khác phát hiện được.

Bọn họ quyết định chọn “Thế lực ngầm” để thực hiện việc này thay bọn họ, và Tổ chức của A Lăng – Hội Ám Dạ đã được chọn cho nhiệm vụ này.

Vì mức độ quan trọng của nhiệm vụ, A Lăng không thể không tự mình xuất binh.

Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ cho đến khi cái Vật phẩm đó biến mất!
Không phải xuất hiện thế lực thứ ba cướp lấy! Mà là Nó tự biến mất, nói chính xác hơn, Nó biến mất trên tay của A Lăng, chui vào trong cơ thể của cô.

Nói ra thì rất quỷ dị, nhưng chính mắt của cô và đàn em đều nhìn thấy nó chui vào tay mình; và không có thiết bị nào ghi lại được cảnh tượng quỷ dị đó.

Hai ngày nay cô phải sắp xếp tất cả mọi thứ, vì việc này không chỉ liên quan đến tính mạng của cô mà còn của bọn đàn em trung thành và cả Hội.

Cô đã lén đưa thủ hạ của mình sang nước ngoài, cố gắng di dời thế lực của mình ra khỏi Hoa Hạ, phát “tử lệnh” không được quay về với tất cả các thành viên; chỉ hy vọng bọn họ có thế thoát khỏi tử cục này.

Hiện tại, Chính phủ đã phát lệnh truy nã cô và các thành viên chủ chốt của Tổ chức; ngoài sáng đến trong tối đều có người săn lùng.

Hôm nay, cô phải vất vả che giấu hành tung của mình để đến nhờ bạn cũ kiểm tra xem có chứng minh được Vật phẩm đó ở bên trong cơ thể của mình không.

Nhưng đáng tiếc là không.

“Lăng tỷ… Lăng tỷ…” Nam nhân mặc áo blouse trắng quơ tay qua lại để đem sự chú ý của A Lăng trở về.

“A Chu, cảm ơn a.” A Lăng mỉm cười, nhìn vào nam nhân đối diện và nói với tất cả sự biết ơn của mình.

“Đừng cho ai biết về buổi gặp ngày hôm nay, hủy hết tất cả tài liệu liên quan đến ta đi.

Sau này có thấy bất cứ thông tin gì về ta và Tổ chức thì cũng đừng ngạc nhiên, chăm sóc tốt chính mình.

Bảo trọng A Chu, hãy sống … hạnh phúc.”
“Lăng tỷ, ngươi….” A Chu nhìn theo bóng dáng đĩnh đạc nhanh chóng rời đi mà chưa kịp hỏi thêm điều gì.

“Làm gì mà nói cứ như lần cuối gặp nhau không bằng…” A Chu tự giễu cười cười, nhưng nước mắt đã rơi xuống từ lúc nào.

Hắn biết chứ, hắn biết Lăng tỷ của hắn phải gặp tử cục thì mới nói với hắn những lời như vậy, người nữ nhân mạnh mẽ đó a, tại sao người tốt như tỷ ấy lại phải khổ đến như vậy chứ.

“Nếu có kiếp sau, hy vọng tỷ sẽ khoái hoạt sinh sống, gặp được người yêu thương tỷ hết mực và cho tỷ hạnh phúc, không cần phải cô độc và vất vả như bây giờ.

Rời đi cũng tốt… cũng tốt… Hức hức…” A Chu đã ôm mặt khóc nấc lên, Lăng tỷ của hắn đã rời hắn đi rồi.
__________________________
Ba tháng sau
Ở một phòng giam chật hẹp, hắc ám và lạnh lẽo, có một nữ tử bị trói đứng bởi xích sắt, mảnh khảnh thân mình đầy vết thương chồng chất, vết máu loang lổ khắp quần áo, cũng chảy xuống thành vũng dưới chân, nhìn qua thập phần làm cho người sợ hãi.

Nữ tử ấy không ai khác ngoài A Lăng, cô bị bắt vào đây và bị tra tấn đã là 7 ngày trước sự.

Trong lúc, cô vẫn luôn an tĩnh, không sảo không nháo, một câu đều không nói.

Mặc dù là chịu hình khi cũng không thấy cô kêu đau hay xin tha, nhiều lắm chỉ là cắn răng hừ nhẹ chịu đựng.
Bảy ngày này, cô bị tra tấn không chỉ thể xác mà còn cả tinh thần, suốt 7 ngày không ăn không ngủ, chỉ được tiêm chất dinh dưỡng để duy trì sự sống, bọn chúng thay phiên khảo vấn, thi hình với cô, nhưng cô không hé răng một lời.

Không chỉ tra tấn về mặt thể xác, bọn chúng còn ép cô dùng thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ để làm cô bị nghiện, khiến tâm trí cô không rõ ràng hòng lấy được thông tin từ cô, nhưng đáng tiếc cho bọn chúng là cô vẫn không hé răng một lời.

Từ lúc bắt đầu có ý thức, cô đã lăn lộn trong giới hắc đạo, đã nhìn thấu những mặt xấu xa thối nát của xã hội này, cũng biết độc nhất là nhân tâm.

Cô đã nếm trải đủ loại thủ đoạn tàn nhẫn, chính cô cũng sử dụng những biện pháp tàn khốc đó để bảo vệ “gia đình” của mình.

Cô hiểu được thế giới này thối nát đến mức độ nào, cô biến bản thân mình lớn mạnh hơn, nắm nhiều quyền lực hơn để có thế sống sót được trong giới này.

Thế nhưng, chung quy vẫn là cô quá nhỏ bé, quá yếu đuối, cô không thể làm được gì trước những con quái vật thối nát ẩn mình dưới cái tên “chính trị” này.
Bọn chúng chà đạp lên những con người ở những tầng dưới chót để đoạt được quyền lợi mà bọn chúng muốn, thủ đoạn còn đê tiện hơn người trong hắc đạo như cô.
“Cùm cụp”
Một thanh âm vang lên, cửa phòng khai, ánh sáng nối tiếp nhau dũng mãnh tiến vào, làm cho A Lăng không khỏi nhíu mày, kéo cô ra khỏi những suy nghĩ miên man.

Một người mặc tây trang nam nhân từ từ đi vào trong, hắn quần áo sạch sẽ, càng làm nổi bật nữ tử thêm chật vật bất kham.

Nam nhân khuôn mặt nhẹ nhàng ưu nhã, lúc này bên miệng ngậm một mạt mỉm cười, như tắm mình trong gió xuân ôn hòa công tử.

Nhưng chỉ có A Lăng biết ẩn sau gương mặt nho nhã đó là một tên biếи ŧɦái lệnh người ghê tởm đến cỡ nào.

Nam nhân đi đến trước mặt A Lăng, thả chậm thanh âm nói.

“Lăng tỷ, hôm nay trạng thái như thế nào? Còn đủ sức chơi với ta không?”
Nữ tử trầm mặc, cả thể xác lẫn tinh thần của cô đều đã rã rời, có thể trụ đến giờ này đều là ý chí mạnh mẽ vượt xa thường nhân của cô.

Nam nhân tựa hồ đã quen với việc cô lãnh đạm, tiếp tục nói.

“Hôm nay chúng ta thử chơi tân pháp đi, Lăng tỷ ngươi sẽ thích cho mà xem.”
“Nếu ta vung roi lên người ngươi, ngươi không phát ra âm thanh thì ta sẽ lại vung một cái.

Còn nếu ngươi phát ra âm thanh, ta lại vung ba cái, thế nào?” Hắn kết thúc câu nói với một điệu cười không thể kinh tởm hơn.

“Bốppp” Một quyền xé gió huy ra, đấm thẳng vào bụng của A Lăng.
“Aaa…” Cô kêu nhẹ một tiếng, nhưng trong phòng tối vẫn phá lệ rõ ràng.

“Ba cái không đồng ý? Vậy thì năm cái đi.” Dứt lời, là liên tiếp những tràng roi vụt tới, đánh vào người A Lăng.

Đây là loại roi chuyên dùng để tra tấn, mỗi một roi chạm vào thân thể sẽ cắm sâu vào, sau đó lại tước đi một mảnh quần áo cùng với da thịt, đau đớn thấm sâu tận xương tủy.

“Vútttt” “Cháttt” “Vútttt” “Cháttt” ….

Một chuỗi roi liên tục được vung ra, quần áo trên người A Lăng đã không còn một nơi nào là nguyên vẹn nữa, máu cũng thấm ướt trang phục của cô, tích tích nhỏ giọt trên mặt đất, tạo thành một vũng máu tươi, nóng hôi hổi chồng lên trên vũng máu đã khô trước đó.

A Lăng vẫn cắn chặt răng chịu đựng màn mưa roi này, cô không muốn bản thân mình thể hiện sự yếu ớt trước mặt loại người này, cô sẽ không bao giờ bị khuất nhục!
Giữa làn mưa roi, A Lăng không khỏi nghĩ mạng mình cũng quá ngạnh.

Cô đã bị liên tục tra tấn trong 7 ngày, cường độ thi hình thì không cần phải nói, không hề ngừng nghỉ trong 7 ngày này.

Có ba kẻ thay phiên nhau để tra tấn cô; mất máu không ngừng, xương cốt cũng không biết đã gãy bao nhiêu cây, trên người không một chỗ lành lặn.

Nhưng kỳ tích là cô vẫn chưa chết, ý thức vẫn còn thanh tỉnh và có thể cảm nhận rõ từng cơn đau đớn ập đến, không biết là đau từ vết thương mới hay vết thương cũ nữa, hoặc có thể là cả hai.

Cũng may chỉ có cô bị bắt, bọn đàn em đã bị cô lừa ra khỏi Hoa Hạ, bọn họ đều cho rằng cô cũng đã trốn thoát.

Nếu để bọn họ biết cô lựa chọn hy sinh tính mạng của mình để bảo vệ bọn họ, bọn họ sẽ điên lên mất.
“Ầm… ầm…ầmmm” “Loảng xoảng…” Một âm thanh rất lớn vang lên, kèm với nó là tiếng đổ vỡ cùng với sự rung chuyển của cả khối kiến trúc, thân hình đang bị giam cầm của A Lăng không khỏi rung lắc theo, đó là chấn động từ bom nổ.

“Đoàng…Đoàng…Đoàng” Liên tục những tiếng súng vang lên, có lẽ căn cứ này đang bị xâm phạm.

Gương mặt lạnh lùng, không có biểu cảm gì của A Lăng khó có thể phát hiện có cảm xúc trên đó, đôi mày gắt gao kẹp chặt, nghiến răng phát ra từng chữ “Bọn ngốc này!”
Ba tháng cũng đủ để Ám Dạ thành viên nhận thấy điểm đáng ngờ, sau khi điều tra thì đã phát hiện Lăng tỷ của bọn họ đã hy sinh chính mình để bảo vệ cả Hội.

Với năng lực của tổ chức, bọn họ đã tìm thấy nơi A Lăng bị giam giữ và xâm nhập vào.
“Rầm!” “Đoàng…Đoàng…Đoàng” Cửa phòng giam nhanh chóng được mở ra, ba phát súng liên tiếp vang lên đã kết thúc tính mạng của gã nam nhân mặc tây trang vừa thi hình với A Lăng.
“Lăng tỷ!” Hai nam nhân vừa xông vào, trên người được trang bị quân dụng đầy đủ, phát ra một tiếng hô.

“Cả một đám ngu ngốc này!” A Lăng quát lớn, giọng nói tràn đầy tức giận.

“Quay lại làm gì?!”
Nhưng mà cơ thể hiện tại của A Lăng cũng không thể chịu đựng một câu quát lớn, vừa dứt lời, cô đã kịch liệt ho khan lên.

“Khụ…Khụ…Khụ” kèm với đó còn có máu tươi được khụ ra, không sai, nội tạng của cô cũng đã dập nát cả rồi.
“Lăng tỷ…” Hai gã nam nhân cao lớn lúc này hốc mắt cũng đã đỏ bừng, có vẻ không hợp với gương mặt lạnh tanh, đầy sắc bén của bọn họ.

Đây chính hai Trụ của Tứ Đại Thiên Trụ Hội Ám Dạ, Tà Long cùng Độc Hổ – hai người phụ trách sức chiến đấu của Bộ Tứ trụ cột.

Lúc này, họ không còn là những nhân vật khét tiếng máu lạnh trong giới Hắc đạo nữa, họ chỉ là hai con người nhìn thấy người thân của mình bị tra tấn đầy thương tích, cơ thể không một chỗ lành lặn.

Lăng tỷ của bọn họ có bao giờ chật vật như thế này cơ chứ, bọn ch*m* chính trị gia này!
“Đoàng” “Đoàng” Hai phát súng vang lên, dây xích trói A Lăng đã đứt, nam nhân vóc dáng cao lớn hơn tiến đến đỡ lấy thân thể xụi lơ của A Lăng.
“Lăng tỷ, chúng ta cùng nhau thoát ra khỏi đây.” Tà Long nói, trong giọng nói không thể giấu được sự nghẹn ngào.
“Các ngươi điên hết rồi?” A Lăng tức giận chất vấn.

“Chạy nhanh rời đi, không cần cả đám bồi ta chôn cùng.”
“Lăng tỷ, không có ngài chúng ta sống còn có ý nghĩa gì.

Những cái mạng này đều là ngài nhặt về tới, chúng ta có thể bồi nhau chết cùng nhưng ngài nhất định phải sống sót!” Độc Hổ hùng hổ lên tiếng.
“Đúng vậy Lăng tỷ, ngài không cần phải trả giá cho những cái mạng hèn mọn này.

Bạo Tước cùng Sát Vũ đã phơi bày bộ mặt thật của bọn chính trị gia Hoa Hạ trên truyền thông, ngài nhất định phải hảo hảo sống sót, tiếp tục lãnh đạo cuộc chiến này, trả thù cho anh em!”

Dứt lời, Tà Long đỡ A Lăng lên lưng của Độc Hổ, yểm trợ nhau ra khỏi căn phòng.

__________________________
“Những người còn lại đâu?” A Lăng hỏi, sau khi ba người di chuyển được một đoạn.

Đáp lại A Lăng là một sự im lặng, hai người kia mặc không lên tiếng, không dám trả lời.

“Hahaha…” A Lăng bật cười.

“Các ngươi điên hết rồi, tại sao lại ngốc như vậy chứ… Có đáng hay không?” Cô mệt mỏi chất vấn, trong giọng nói không giấu được sự run rẩy cùng nghẹn ngào.

Anh em của cô, gia đình của cô, vài trăm mạng người, đều là những đàn em thân tín nhất, hiện tại họ đang dùng sinh mạng của mình để đổi với mạng của cô.
“Lăng tỷ, đây là lựa chọn của chúng ta.

Những người tham gia đều là những anh em sát cánh với ngài từ những ngày đầu tiên, ngài không thể ngăn bọn họ đến cứu ngài!” Độc Hổ vội vàng phản bác, bọn hắn sao có thể an phận ở nước ngoài nhìn Lăng tỷ chết đi rồi tiếp tục cuộc sống mới.

Cuộc sống mà không có Lăng tỷ, bọn họ không sống được!
“Bạo Tước đang đến tầng ngầm để mở ra “Hắc Phòng”; còn Sát Vũ thì ở bên ngoài tiếp đón chúng ta.

Kế hoạch là sẽ đưa ngài đến A Quốc, Hoa Hạ không thể duỗi tay đến đó, ít nhất ngài sẽ an toàn được một khoảng thời gian.” Vừa đi Tà Long vừa giải thích, nhanh chóng nâng súng hạ gục hai gã binh lính vừa xuất hiện.

“Đến chỗ của Bạo Tước.” A Lăng ra mệnh lệnh, cô cần đảm bảo nắm được điểm yếu của bọn họ trong tay, nếu không thì cả đám bọn cô thật sự bồi mạng oan uổng.
_______________________
Nơi giam cầm A Lăng là một căn cứ ngầm ẩn dưới lòng đất của quân đội Hoa Hạ, những kẻ canh giữ cũng như bọn tra tấn A Lăng đều là binh lính.

Hội Ám Dạ đã vận dụng hết mọi mạng lưới cũng như tài lực để tìm được vị trí này, đây cũng là nơi ngầm thực hiện những phi vụ không sáng rọi của Chính phủ cũng như Quân đội, có thể nói là nơi phi thường trọng yếu của Hoa Hạ, cất giấu những bí mật mà các “ông lớn” không bao giờ muốn để lộ.

“Hắc Phòng” chính là nơi lưu trữ chúng.
Những chiến dịch vô nhân đạo với người dân, những thủ đoạn đê hèn dơ bẩn, hay là những lần “thọc gậy bánh xe” gây ra những bất hòa và thậm chí là chiến tranh ở các quốc gia khác.

Nếu những bí mật này lộ ra, không chỉ là người dân Hoa Hạ đứng lên đấu tranh đòi lẽ phải, các quốc gia khác sẽ nắm chặt cơ hội chèn ép Hoa Hạ, đòi lại công đạo cho những người dân vô tội là nạn nhân của nền chính trị Hoa Hạ.
Lần này, Hội Ám Dạ không chỉ đơn giản muốn cứu thoát A Lăng, họ còn muốn Chính phủ Hoa Hạ trả giá đại giới cho việc “Qua cầu rút ván” này.

Sau khi lén lút nhờ vả Ám Dạ làm việc cho họ thì lại quay ra truy sát cả Hội, nếu không phải Vật Phẩm đó đến bây giờ không có tung tích, không biết A Lăng đã chết từ lúc nào rồi, cả Hội Ám Dạ cũng sẽ bị mạt sát đến thành viên cuối cùng.

Thế nên họ phải chủ động đánh trả, không thể nằm chờ từng thành viên bị kết liễu.

Nhưng mà quan trọng hơn hết, bọn này dám tra tấn Hội trưởng của bọn họ! Bọn họ càng có lý do để bắt đầu cuộc chiến này.
“Đoàng…đoàng…đoàng” Liên tiếp những âm thanh xả súng vang lên, Tà Long và Độc Hổ đã chạy liên tục hai giờ đồng đồng hồ, trên đường còn đột ngột xuất hiện bọn truy binh, cả hai hiện giờ trên người cũng đã có vết thương.

Nhưng không hổ là Song Sát Trụ, hai người này sức chiến đấu hợp lại có thể cân cả ngàn người.

Cả một căn cứ đóng quân của quân đội, chỉ cần hai người họ đã có thể sát ra đường máu, đem A Lăng bảo vệ không tổn hao một sợi lông tóc nào.

Cũng một phần là có những người khác trong Hội cầm chân hơn phân nửa số lượng lính ở đây, nhưng cũng đã đủ để thấy được năng lực của hai người.
Nếu hiện tại A Lăng không bị thương đến tình trạng này, chỉ sợ bọn họ có thể trốn thoát mà không có lấy một vết thương.

Tà Long cùng Bạch Hổ chính là chưa bao giờ có thể đánh bại A Lăng, cả cận chiến lẫn khả năng dùng súng, dù bọn họ lớn tuổi hơn cô nhiều.
“Lăng tỷ!” Một thanh âm nghẹn ngào, run rẩy nhưng vẫn đầy trong trẻo vang lên.

Một nữ nhân chạy chậm tiến đến, vừa nhìn thấy A Lăng trên lưng Độc Hổ, gương mặt liền ướt đẫm bởi nước từ hai khóe mắt đỏ bừng chảy ra.

Nữ nhân đưa đôi tay run rẩy của mình chạm nhẹ vào gò má nhợt nhạt của A Lăng, nức nở “Sao bọn chúng dám làm những việc này với ngài, sao bọn dúng dám…”
“Ta không có việc gì…” A Lăng lắc đầu, nhẹ giọng trấn an cảm xúc của Bạo Tước.

Nhưng có vẻ lời mà A Lăng cho là có tác dụng trấn an này lại không hề phát huy tác dụng của nó, còn chọc phát tính tình của nữ nhân trước mặt.
“Đến mức này còn không có việc gì? Ngài đợi tới lúc chúng ta nhặt xác cho ngài thì mới có việc gì sao?” Bạo Tước kích động chất vấn, còn khóc to hơn lúc nãy.

“Ai, ngươi có thể hạ thấp âm lượng được không? Ta đang rất mệt.” A Lăng không thể chịu được tiếng khóc của Bạo Tước, liền mở miệng.

Thật sự là âm lượng của Bạo Tước vẫn khỏe như mọi khi, mà trong không gian kín ở đây thì lại càng lớn.
Dù không muốn nhưng Bạo Tước vẫn cố mà đè nén thanh âm của mình lại, chỉ còn những tiếng nức nở.
“Đã lấy hết được sao?” Nhìn thấy “Hắc Phòng” đã bị mở ra, A Lăng bắt đầu hỏi vào chính đề.
“Đã mở khóa toàn bộ… Chúng ta đang chuẩn bị vận chuyển ra ngoài.” Bạo Tước hít mũi trả lời.
“Không cần.” A Lăng nhíu mày “Sát Vũ đã khống chế được đường truyền ở đây sao? Nếu đã khống chế được, chuyển toàn bộ thông tin ở đây sang dữ liệu và truyền đi, không cần đem chúng ra ngoài.”
“Tốt, ta sẽ làm ngay.” Bạo Tước cũng biết đây không phải là lúc để thương tâm, cần phải gác cảm xúc sang một bên để tập trung cao độ, tính mạng của mọi người đều phụ thuộc vào những thông tin này.
“Tốt.

Nhanh chóng truyền hết những thông tin mật này ra ngoài cho Sát Vũ.

Độc Hổ, ngươi cũng vào trong phụ một tay, phải hoàn thành nhanh nhất có thể.” A Lăng đâu ra đấy phân phó mọi người, sau đó đưa tay lấy súng cùng hộp đạn trên người Độc Hổ “Ta hiện tại không thể di chuyển, sẽ ở đây cùng Tà Long thủ cửa, các ngươi nhanh lên.”
Mệnh lệnh từ Hội trưởng không thể không làm theo, dù mọi người có thắc mắc thì cũng phải nhắm miệng lại mà làm.

Cho nên nhóm của Bạo Tước cùng Độc Hổ mau chóng làm theo lệnh của A Lăng, dù cũng khó hiểu vì sao phải tốn thời gian để sao chụp những thông tin này mà không trực tiếp mang đi ra ngoài.
Tuy nói là tốn thời gian, nhưng những thành viên của Hội Ám Dạ động thủ lên cũng chỉ mất mười phút, chẳng qua trong những lúc sinh tử, chỉ chênh lệch vài giây cũng có thể cứu lấy hoặc cướp đi sinh mệnh của một người.

Nên đối với bọn họ, mười phút đã là khoảng thời gian rất dài.

_______________________________
“Phía trước chính là lối ra, bên ngoài đã có xe của chúng ta.

Lăng tỷ, Sát Vũ đã ở Nhật Dương Cảng đợi chúng ta, chúng ta sẽ đến đó để hội họp.” Bạo Tước khó nén kích động nói.
“Tích” Tà Long đưa thẻ thân phận lấy được từ thi thể của một tên lính, chạm vào hộp khóa điện tử, cánh cửa nhanh chóng được nâng lên.

“Ầm….ầm….ầm” ở khoảnh khắc lên khỏi mặt đất, cả nhóm cảm nhận được một âm thanh lớn dần, cùng với một chấm nhỏ trong không khí đang ngày càng to hơn đang tiến lại gần.

“Tên lửa?” Độc Hổ run rẩy hỏi.

Bất cứ ai ở đây cũng không thể tin được vào mắt mình, cái mà bọn họ đang nhìn thấy chính là tên lửa, càng ngày càng to lớn, lao thẳng về phía mình.

“Quả nhiên a.” A Lăng cười lạnh, trực giác đã báo cho cô biết bọn này còn có hậu tay, cả Hội đã xâm nhập và tử chiến trong đây vài giờ đồng hồ, vậy mà phía quân đội không hề có chi viện hay hành động gì.

Chính là cô không ngờ bọn chúng lần này động tĩnh lớn đến vậy, bỏ cả vốn lẫn lãi a, thật không sợ truyền thông cùng các quốc gia khác truy hỏi.
Nhưng đây không phải là lúc thất thần, “Mau lên xe!” A Lăng quát lớn, kéo mọi người trở về với hiện thực.

Tuy nhiên, tỷ lệ để cả bọn sống sót vẫn rất thấp, thứ đang hướng tới chính là tên lửa, cả căn cứ này chắc chắn sẽ sụp đổ trở thành đống phế tích, không ai có thể sống sót.

Chỉ có bọn họ hiện tại lên được mặt đất là có khả năng tránh được, nhưng vẫn khó có thể so kịp tốc độ tên lửa.

Thành viên Hội Ám Dạ tố chất tâm lý cùng hành động năng lực rất cường, ngay khi nghe lệnh từ A Lăng thì tất cả mọi người đã nhanh chóng tiến lên xe và đề máy.

Lúc này, A Lăng chợt nhận thấy xích sắt trên tay có một đốm sáng nhấp nháy liên tục.

Chỉ cần liếc mắt thì A Lăng đã biết đây chính là tín hiệu định vị truy tung của quả tên lửa đó.

Ngay lập tức, A Lăng lao ra khỏi xe, lộn nhào một vòng và cắn răng đứng dậy.

Dùng hết sức lực của bản thân để lao lên chiếc xe trống gần đó, “Tà Long, tiếp tục chạy.

Ta cấm cậu dừng chiếc xe đó!” Vừa chạy vừa gào lớn ra lệnh đối với Tà Long đang ngồi ở vị trí điều khiển.

“Lăng tỷ! Không được!” Một tiếng kêu tê tâm phế liệt phát ra từ Bạo Tước.

Độc Hổ cũng đã hai mắt đẫm lệ, nghẹn ngào mà kêu “Lăng tỷ…Lăng tỷ…”.

Tà Long hốc mắt đỏ bừng, cắt chặt răng đạp chân ga đến tốc độ tối đa.

Chiếc xe bên này, A Lăng cũng đã điều khiển xe lao đi với tốc độ nhanh nhất, chạy về hướng ngược lại với bọn đàn em.

Cô chỉ hy vọng khoảng cách xa thêm một chút nữa, đừng để người thân của cô phải chôn cùng.

Bọn Chính phủ đánh một hồi bài rất hay, dùng cô làm mồi nhử, chính là muốn tiêu diệt toàn bộ những thành viên chủ chốt của Ám Dạ Hội.

Nhưng cô sẽ không để bọn chúng được như ý nguyện, Tứ trụ nhất định phải sống sót, Ám Dạ nhất định phải tồn tại.

Bọn họ là anh em, là gia đình của cô.

Cũng may cô đã kịp thời chuyển hết thông tin mật của Chính Phủ ra cho Sát Vũ, ít nhất bọn họ còn có con bài tẩy trong tay, có thể tiếp tục sống sót…
“Oanhhhh” “Đòanggggg” “Rầmmm…Rầmmm…Rầmmm”
Những âm thanh nối tiếp nhau liên tục không ngừng nghỉ.

Ngay khi tên lửa va chạm vào chiếc xe của A Lăng, cô có cảm giác là cơ thể của cô bị một lực rất mạnh hút sâu vào, với kinh nghiệm thường xuyên bị thương của mình, cô biết đây không phải là cơ thể vỡ nát đau đớn do vụ nổ.

Chỉ kịp nhìn thấy chiếc xe của bọn Tà Long bị phản lực từ vụ nổ tên lửa, bị chấn động đến xoay vài vòng trên không rồi rơi xuống, nhưng với sự gia cố của những chiếc xe đó thì bọn họ vẫn còn sống sót, khả năng là sẽ bị thương khá năng.

Nhưng may là bọn họ có thể sống sót, A Lăng mỉm cười, rồi sau đó cô mất dần ý thức…

 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.