Anh đào – Tiểu Hoa Miêu

Chương 7: Không có gạt tôi?



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi Tống Đĩnh Ngôn về nhà đã là rất muộn.

Mấy bữa tiệc nhỏ ồn ào kiểu này, với người luôn yêu thích yên tĩnh như anh, sau vài lần không từ chối được, anh có uống chút rượu vang đỏ. Say rượu Tống Đĩnh Ngôn không tự nhiên trấn tĩnh như ngày thường, ngược lại có thêm chút phần lười biếng.

Chất rượu ngấm vào trong người, khi vào thang máy, trong không gian bốn phía tĩnh lặng, rượu dần phát huy tác dụng, thân thể người đàn ông không tự chủ có chút khô nóng. Anh đưa tay cởi hai cúc áo trước ngực, ẩn hiện cơ bắp phía sau lớp áo.

Chờ anh ra khỏi thang máy, khẽ ngửi luồng không khí mới, cảm giác cơ thể đã có chút tốt hơn.

Vừa đi tới của phòng để mở mật mã, cửa đối diện xuất hiện một bóng người đi tới.

Tống Đĩnh Ngôn quay đầu, ánh mắt hơi hoảng hốt nhưng hình ảnh tiểu mỹ nữ lại rõ ràng phản chiếu trong con mắt anh.

“Thầy Tống.” Tố Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của anh, nhỏ bước đến gần, ngửi được mùi rượu nhàn nhạt, vỡ lẽ nói: “Thầy uống rượu sao?”

Anh rũ mắt xuống nhìn cô, ánh mắt thâm trầm: “Ừ.”

Bắt gặp ánh mắt cô đang ngơ ngác nhìn mình, anh hỏi: “Đã trễ như vậy sao còn không nghỉ ngơi?”

Trên thực tế, ánh mắt cô một mực nhìn tại nơi cổ áo hơi mở ra kia, thấp thoáng ẩn hiện da thịt trắng nõn, cô nhìn mà miệng đắng lưỡi khô. Hình ảnh ấy tràn đầy cảm giác cấm dục, thực sự là muốn mạng người.

“Em có thể mượn phòng tắm của thầy một chút không?” Cô nói với giọng chân thành, “Phòng tắm bên em bị hỏng.”

Người đàn ông trầm mặc mấy giây, nhìn chăm chú khuôn mặt hồng hào của thiếu nữ, hô hấp bỗng trùng xuống, nhếch miệng cười.

“Có thể.” Anh nói

Anh mở cửa, nghiêng người, ra hiệu cô đi vào trước.

Tô Anh là lần đầu tiên đi vào nhà anh, không lúc nào là không hồi hộp. Bố cục giống nhà của cô nhưng về phần phong cách trang trí lại hoàn toàn tương phản. Màu sắc chủ đạo là trắng và đen, xám đậm là phụ khiến cả căn phòng toát lên một cảm giác lạnh lẽo. Chẳng biết tại sao, trong đầu cô lại hiện lên câu nói kia của Đậu Bao “Anh không thích phụ nữ”, lập tức cảm thấy muộn phiền không thôi.

Tống Đĩnh Ngôn đi tới, thân thể ngã xuống sofa cũng thấy thoải mái hơn một chút.

“Cần tôi dẫn em đến phòng tắm?” Ánh mắt anh lim dim, đầu ngón tay đặt trên thái dương xoa nhẹ.

Tô Anh lắc đầu, “Không cần.”

Nói xong quay người, yểu điệu bước nhỏ đi đến phòng tắm. Bước vào phòng tắm, cô liền hóa thân thành một thám tử, từ trong ra ngoài lật xem toàn bộ. Cuối cùng hài lòng mỉm cười.

Ừ. Như cô dự đoán, chưa từng xuất hiện dụng cụ của phụ nữ.

Đứng trong phòng tắm của anh, dùng sữa tắm của anh khiến cô luôn có loại ảo giác được cùng anh hòa làm một. Chỉ động não một chút liền có thể huyễn tưởng ra hình ảnh anh thân thể thẳng tắp đứng dưới vòi hoa sen mặc dòng nước chảy qua.

Nghĩ đến đây hạ thân không khỏi bức bách khó chịu. Cho đù có ở trong dòng nước ấm cọ rửa, chỗ tư mật bên dưới kia không ngừng phun ra dịch thể trong suốt. Cô có chút chẹp miệng, làm sao bây giờ? Thật sắp có chút không chịu nổi.

Tống Đĩnh Ngôn hơi đau đầu, khẽ dựa vào gối nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trong phòng tắm tiếng nước dần dần ngừng, không lâu sau, tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến.

Người đàn ông ngẩng đầu, hô hấp không tự chủ được ngưng đọng.

Cô toàn thân khắp người chỉ được bao bọc bởi một tấm khăn tắm trắng, lộ ra bờ vai nhỏ, đôi chân trắng nõn, trước ngực hai ngọn đồi phát triển, được phác họa mềm mại qua tấm khăn, lờ mờ thấy một rãnh sâu, tất cả đều hiện ra trước mắt anh.

Tóc hơi ướt, mềm mại rơi đầu vai, có lẽ là do thời gian dài tiếp xúc với hơi nước, làn da trắng nõn của cô ửng hồng. Dù không trang điểm nhưng gương mặt cô trắng như trứng gà bóc, ngũ quan kiều mị giống như là bị một tầng ánh sáng nhu hòa bao phủ.

Cô đứng trong phòng khách, hai tay giữ chặt mép khăn, đôi mắt long lanh nhìn anh.

Tống Đĩnh Ngôn sắc mặt hơi trầm xuống, đứng dậy hướng cô đi tới.

Mỗi bước anh tới gần khiến trái tim Tô Anh lại rung động thêm một chút, toàn thân cồn cào, mọi điên cuồng tràn tới khóe miệng nhưng lại bị cô nuốt xuống. Chờ mong cùng xen lẫn một tia không biết làm sao. Dù lá gan có lớn đến mức nào thì tóm lại vẫn là một nữ sinh chưa hiểu hết sự đời. Nói không khẩn trương, tất nhiên là giả.

Người đàn ông bước chân dừng cách cô một đoạn, ánh mắt hơi biến sắc, thanh âm cười khẽ: “Mặc thành kiểu này, là cố ý?”

Anh hỏi thản nhiên nhưng lại khiến Tô Anh thêm ngượng ngùng, nhỏ giọng giải thích: “Không có quần áo khác có thể mặc.”

Tống Đĩnh Ngôn khi say rượu lí trí cũng biến mất hơn phân nửa. Hô hấp trở nên trầm trọng, trong đêm khuya yên tĩnh, phá lệ rõ ràng.

“Không có gạt tôi?” Anh ôn nhu nhíu mày.

Tô Anh không nghe được ngữ điệu chất vấn của anh, theo bản năng buông tay. Khăn tắm trượt từ cơ thể cô rơi xuống đất, cơ thể không còn gì bao phủ.

Trong phòng càng an tĩnh.

 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.