Anh đào – Tiểu Hoa Miêu

Chương 27: Bà thử nói thêm một chữ nữa xem?



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đáy mắt anh Tô Anh nhìn không ra là giận hay không, vậy nên bị anh hỏi như vậy, lời bị mắc kẹt trong cổ mấy giây.

“Bởi vì anh là người của Tân gia, cho nên em hối hận vì đã gặp được anh?”

Cô ngẩng đầu lên, không một tia do dự, “Đúng.”

Phút chốc anh cười lên, khóe môi có mấy phần tà khí, tại bên tai cô ôn nhu mở miệng, “Ngoan, thu hồi chữ này đi.”

Thanh âm kia quái dị khiến người ta rùng mình, thân thể cô run lên, nhịp tim càng đập nhanh hơn.

“Hửm?” Âm cuối nhẹ nhàng truyền vào tai cô, khiến toàn thân cô trở nên tê dại.

“Không có khả năng.” Cô tựa hồ tức giận, tức anh, cũng tức chính mình kiềm lòng không được.

Âm thanh cô trở nên hung hãn, “Anh đừng mơ tưởng lại đùa bỡn tôi.”

“Đùa bỡn?” Anh cười cười, thực cảm thấy từ này có phần mới mẻ, tay anh mạnh bạo đặt sau thắt lưng cô, lòng bàn tay siết chặt, thân thể mềm mại liền dán chặt vào người anh.

Thân thể anh có chút nóng rực không chịu nổi, khí nóng nhanh chóng thấm vào da thịt khiến toàn người cô mềm nhũn, càng bị anh ôm chặt chẽ hơn.

Ánh mắt anh dời xuống, tìm được dấu hôn trên xương quai xanh, môi mỏng dán lên, theo chiều dần đi xuống, trên mảng da thịt trắng nõn tiếp theo đặt xuống vài nụ hôn nhẹ, cuối cùng dừng ở nụ hồng cao ngất kia, môi lưỡi hơi ngậm vào, cách một lớp vải vóc dùng răng cắn giây lát, người con gái khó chịu “hừ” một tiếng.

Anh hài lòng buông ta, dám môi vào tai cô, liếm nhẹ, hỏi: “Có phải hay không chỉ có đùa bỡn triệt để, em mới có thể ngoan ngoãn một chút.”

Cô quá sợ hãi, dùng sức đẩy người đang kề sát mình ra, lần này anh không có kiên trì nữa, mặc cô giống như con mèo nhỏ nghịch ngơm từ chỗ anh chạy đi, chỉ vài bước đã thấy cô chạy đến cửa phòng bao, trong khoảnh khắc cầm chặt tay nắm cửa kia, ma xui quỷ khiến thế nào khiến cô quay đầu nhìn anh.

Người đàn ông nửa dựa trên bàn ăn, ánh mắt thâm thúy nhìn chăm chú cô.

Ánh mắt kia trong giây lát khiến tim cô trùng xuống, khóa cửa giống như là biết cô lúc này tinh thần không tập trung, cô vừa run tay vừa không mở được cửa.

Người đàn ông thấy vậy liền chậm rãi đi tới, thay cô thuần thục mở khóa ra, liền ngay lúc âm thanh mở khóa vang lên, cô nhanh chóng mở cửa, cơ hồ là chạy trối chết.

Cô biết mình không giỏi định hình phương hướng nên chỉ có thể chọn bừa một hướng mà chạy thôi, giày cao gót giẫm lên sàn vang lên những âm thanh gấp rút, ngay cả cô cũng không xác định được đến tột cùng vì cái gì mà bối rối, chỉ là tuân theo tâm ý muốn chạy trốn khỏi nơi này thôi.

Điện thoại vang lên nhiều lần, cô lấy ra xem, tất cả cuộc gọi đều là Tân Viện.

Sau khi không để ý mà cúp máy, ngẩng đầu một cái, liền nhìn thấy phía xa xa bóng người phụ nữ đứng đó cau mày, cô nắm chặt điện thoại. Thời khắc quay người liền đụng vào người phía sau.

“Thật xin lỗi.”

Người kia cất tiếng gọi, “Tô tiểu thư.”

Tô Anh chậm rãi ngẩng đầu, chờ nhìn cho rõ bộ dáng người kia, theo phản xạ có điều kiện liền lùi ra một bước, “Là anh.”

Chính là người đàn ông trẻ tuổi trong phòng bao lúc trước.

Người đàn ông để ý hành động lùi về sau của cô, ánh mắt lại dò xét toàn bộ người cô không chỉn chu, phía sau mắt kính đôi mắt mang theo ý cườ, “Cần tôi giúp gì không?”

Ngữ điệu cô lãnh đạm cự tuyệt, “Không cần.”

Anh ta cũng không để ý tiểu cô nương giở tính kiêu ngạo, một lòng nói: “Tôi đưa cô ra ngoài.”

Tô Anh bất động.

Động tác anh cường thế đem áo khoác trong tay choàng trên người cô, không chờ cô mở miệng cự tuyệt, một câu nói liền chặn đứng lời của cô.

“Bây giờ cô còn có lựa chọn nào khác sao?”

Tô Anh hơi kinh ngạc, nhưng nhớ đến thanh âm bén nhọn của Tân Viện dường như vẫn còn phảng phất bên tai, nội tâm cô càng loạn lên, thực sự không muốn nhìn thấy bà ta. Vậy nên cho dù một mặt cô khó chịu nhưng cũng không mở miệng từ chối, ngoan ngoãn đi theo sau lưng người đàn ông.

——

Tống Đĩnh Ngôn đẩy cửa phòng bao ra, cả căn phòng lớn như vậy thế nhưng cũng chỉ còn một người, người đó thấy anh vào cũng không lấy gì làm kinh ngạc, “Ngồi đi.”

Đúng như anh dự đoán, người đó đích xác là đang đợi anh.

“Không cần.” Anh lạnh giọng nói, “Tôi không phải đến cùng bà ôn chuyện.”

“Anh dĩ nhiên không phải.” Tân Dật đứng lên, khuôn mặt được chăm sóc kĩ lưỡng không có lấy một tia phật ý, nụ cười vẫn trang nhã như cũ, “Thời gian của anh, đều cùng tiểu tao hóa kia dính lấy nhau, đâu còn nhớ rõ thân phận của mình.” (Tiểu tao hóa: Lẳng lơ, hư hỏng. *Thấy khá hợp lí nên mình vẫn để như vậy)

Anh không vui nhíu mày, bị ba chữ hời hợt “Tiểu tao hóa” của người phụ nữ làm cho khó chịu.

“Sao, tức giận à?” Tân Dật như phát hiện ra điểm gì đó, nhưng cũng không làm quá, làm bộ thở dài nói, “Mẹ cảm thấy bản thân thật thất bại, bỏ công sức nuôi con trai lớn như vậy, thế mà vì một đứa con gái không ra gì mà bày ra sắc mặt khó coi.”

“Tống Đĩnh Ngôn, thật là ngoài ý muốn thấy được vẻ mặt này của anh.”

Cái ngữ điệu nói chuyện trêu tức này của bà ta anh nghe nhiều đã thành quen. Nhưng Tô Anh lòng tự trọng cao như vậy, tính tình còn nhạy cảm lại dễ suy nghĩ lung tung, cho tới nay đều là anh thận trọng che chở, chỉ sợ sẽ chạm phải nơi đáy lòng mềm yếu nhất của cô. Cho nên vừa nghĩ tới trước khi anh đến, người đàn bà này đã dùng những lời lẽ cay nghiệt, khinh bỉ kích thích Tô Anh, anh liền muốn phá hủy những chỗ có khả năng gây tổn thương cô ấy, kể cả là ai đi chăng nữa.

Anh gọn gàng dứt khoát hỏi, “Ký tên là giả, gạt tôi trở về là thật.”

“Mẹ chỉ là hiếu kì thôi.” Tân Dật nửa tựa ở một bên cửa sổ, nhấp môi một ngụm rượu, ôn nhu hỏi: “Muốn nhìn xem một chút xem anh có phải hồ đồ rồi hay không, loại con gái thân phận như vậy đáng để anh từ bỏ nhiều vậy sao?”

“Trước có Tân Viện, sau có anh, không nghĩ tới tiểu nha đầu này thật có bản lĩnh, chỉ cần động một ngón tay, hồn vía các người liền bị câu mất.”

Ánh mắt anh lạnh đi, chậm rãi hướng đến gần người phụ nữ, đứng ở chỗ cách một mét so với người trước mặt.

“Không nên động vào cô ấy.” Anh mỗi câu mỗi chữ đều là cảnh cáo, ánh mắt càng sắc bén, trừ khi bà muốn lưỡng bại câu thương.”

*Lưỡng bại câu thương: Cả hai cùng bị thương tích, tranh đấu mà không bên nào có được lợi ích gì. (theo wiki)

“Tống Đĩnh Ngôn.” Người đó cất giọng, khuôn mặt trong nháy mắt dữ tợn, “Mày dám.”

“Tôi có cái gì không dám.” Khóe môi anh là nụ cười trào phúng, “Bà có vẻ đã quên rồi thì phải, tôi họ Tống.”

Lột miếng mặt nạ ưu nhã bề ngoài, thực chất bên trong Tân Dật là một người đàn bà chanh chua, vì muốn củng cố địa vị của Tân gia, bà ta không tiếc dùng tất cả thủ đoạn dơ bẩn để đạt được mục đích.

Bà ta hiện giờ giống như bị Tống Đĩnh Ngôn chọc cho tức giận, phải hít thở sâu nhiều lần mới khống chế được cảm xúc. Ánh mắt vô tình nhìn ra phía ngoài cửa sổ, không hiểu sao lóe lên, bà ta giống như đã bắt được điểm để xem kịch vui, lại quay đầu nhìn Tống Đĩnh Ngôn, hai đầu lông mày đều là trêu chọc.

“Ngay cả một người con trai mới quen cũng bị cô ta nắm trong lòng bàn tay, đóa hoa giao tiếp hạng nhất quả nhiên không phải hữu danh vô thực.”

Tống Đĩnh Ngôn thuận theo ánh mắt của bà ta nhìn về phía ngoài cửa sổ, đập vào mắt là hình ảnh người con gái đang khoác âu phục nam, cúi người kéo mép váy, sau đó lên một chiếc xe Maybach đen.

“Bà sắp đặt?” Tống Đĩnh Ngôn trầm giọng hỏi.

“Mẹ nào có bản lĩnh này.” Tân Dật đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch, cười cười, “Anh cũng đừng quên, con bé đó mười lăm tuổi đã theo Tân Viện tham gia các loại tiệc rượu, cũng có ít nhiều người đàn ông trắng trợn hỏi giá để mua thân thể nó.”

“Loại người thế này có khi đã bị rất nhiều người đàn ông…”

“Phang.” Cùng với tiếng vang thật lớn, cái ghế bên cạnh người bị Tống Đĩnh Ngôn bạo lực đá đi.

Anh cơ hồ trong nháy mắt nổi giận, nhìn chằm chằm bà ta, “Bà thử nói thêm một chữ nữa xem?”

Tay Tân Dật run lên một cái, chén rượu tuột khỏi, vỡ tan trên mặt đất, bà ta giống như bị kinh ngạc đến bất ngờ, lời muốn nói đều đọng trong cổ họng không phát ra được.

Đây là con của bà ta sao, cho dù không có thân mật như các gia đình khác, nhưng cũng chưa từng dùng ánh mắt như vậy nhìn bà ta. Cho tới nay, Tống Đĩnh Ngôn đều là một bộ dáng thu liễm ôn nhu, không gần sắc nữ, dù có tức giận đến đâu cũng không biểu hiện ra ngoài. Đối phương mãi mãi cũng không đoán được anh đang suy nghĩ gì, cũng chính vì như vậy, mới kích thích bà ta muốn khống chế anh, hận không thể điều khiển hết tất cả mọi thứ của anh.

Sau khi thành niên, tính tình của anh càng lãnh đạm, bất kể là sinh hoạt cá nhân hay trong công việc đều không chút sơ hở, tìm không ra một tia đột phá nào. Nhưng bây giờ anh lại vì một cô gái mà tức giận, nói thật, bà ta thật sự đã bị khiếp sợ. Dù vậy ngay tại lúc nào có thể chứng minh được một điều, tiểu cô nương này, chính là thứ có thể dùng uy hiếp mà bà ta đã tìm kiếm từ lâu.

 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.