Hoạn Sủng - Khả Nhạc Chỉ Tưởng Tái Huyễn Nhất Oản

Chương 3



Lô Vãn lại nằm mơ, trong mơ đều là những chuyện trong quá khứ và mấy chuyện chưa từng xảy ra.

Nàng là nữ tử đẹp nhất Vân Điền, hiện tại tiến cống vào kinh, cũng là người đẹp nhất kinh đô, đêm nào nàng cũng dụ dỗ Hoàng đế quyến luyến đến mức bỏ bê việc triều chính. Sáng hôm sau, vàng bạc châu báu từng đống lại từng đống được đưa vào trong điện của nàng, vừa phú quý vừa mê người, nàng lập tức trở thành tâm điểm bàn luận sôi nổi trong hậu cung.

Phi tần hậu cung khó mà tranh đấu với nàng, Lý Cảnh Hòa nói thân thể của nàng không tốt, cho nên nàng không cần đến chỗ Hoàng hậu Dư thị thỉnh an mỗi ngày, các vị phi tần cũng vui vẻ mắt không thấy tim không phiền, bọn họ tiếp tục tranh giành mười lăm ngày thị tẩm còn lại đến đầu rơi máu chảy.

Quan viên trên triều, đặc biệt là Quan ngôn, rất phê bình cách làm của Lý Cảnh Hòa, và liên tục dâng thư yêu cầu phế truất yêu phi, Lý Cảnh Hòa vì thế mà nổi giận không chỉ một lần, ngôn quan ở Ngự Thư Phòng dập đầu bôm bốp xin phế truất, vừa ngẩng đầu lên thì Lý Cảnh Hoà đã ném đồ chặn giấy tới, bảo hắn mau cút ra ngoài.

Lẽ ra Lô Vãn nên làm một sủng phi vô lo vô nghĩ thảnh thơi sống qua ngày ở hậu cung, nhưng hết lần này tới lần khác, nàng không thể quên cũng trốn không tránh được, trước khi đi, nàng quỳ gối ở hoàng cung Vân Điền, nam tử thân ngồi ở vị trí cao, đầu đội vũ quan xanh lục, tua rua vàng ngọc buông xuống trước mặt, bởi vì ngồi quá cao, quá xa, cho nên nàng không thấy rõ mặt hắn ta, nhưng lời nói của nam tử dường như vang vọng bên tai nàng: “Vãn Vãn, ta tin muội sẽ làm được.”

Đó là huynh trưởng của nàng, Tuần Liệt, vua của Vân Điền, mà nàng, là lễ vật tiến cống do huynh trưởng chọn, nàng sẽ che giấu tên tuổi, thân phận, làm vũ cơ hiến tặng cho Kinh thành.

Tuần Liệt không có ý định khởi binh tạo phản, binh mã của Vân Điền thiện chiến, hơn nữa còn có cổ thuật, nhưng dù sao vẫn là tiểu quốc xa xôi, ít người, đường lại xa. Dưới móng sắt ở Kinh thành khó mà đánh trả. Nhưng điều này không cản trở Tuần Liệt có phản tâm, từ lâu hắn ta đã không ưa cách làm của Kinh thành, vậy nên hắn ta thầm nghĩ cách gây thêm phiền phức cho vị Hoàng đế ngồi ở vị trí cao kia.

“Muội hiểu rõ tương sinh tương khắc như thế nào mà, để Lý Cảnh Hòa sớm ngày vào Hoàng Lăng đi.”

Tuần Liệt như một con rắn độc, mang theo chút lạnh lùng, chiếm cứ trong lòng nàng. Nàng không có đường lui, từ nay về sau sẽ không còn Vân Điền công chúa Tuần Đồ Vãn nữa, chỉ có mỹ nhân Lô Vãn làm vũ cơ bị dâng hiến. Nàng là kịch độc mà Tuần Liệt tỉ mỉ điều chế, bọc một lớp da mê người, trực tiếp lấy đi mạng sống của Lý Cảnh Hòa, đến làm xáo trộn hồ nước tĩnh lặng của Kinh thành.

“Đừng quên phụ thân mẫu thân đã chết như thế nào. Vãn Vãn, đừng để ca ca thất vọng.”

Nàng đến đây với mối thù của phụ thân và mẫu thân, cùng với kỳ vọng của ca ca. Tất cả đều dựa vào một gương mặt hấp dẫn lòng người, khiến Lý Cảnh Hòa mê mẩn đến thần hồn điên đảo.

Lê Nô là thầy thuốc mà ngày trước nàng cứu được khỏi tay bọn Quỷ Thảo Sinh, từ ngày nàng kéo Lê Nô ra khỏi hang trùng thì Lê Nô vẫn luôn đi theo nàng. Trong đoàn xe vào kinh của nàng, Lê Nô yên lặng thay thế thị nữ ban đầu, đi theo bên cạnh nàng, ngồi xe ngựa, lái xe ba tháng vào kinh.

Hoa ánh trăng nàng tỉ mỉ điều chế, làm cho người ta mê muội, tương khắc với Long Tiên Hương Lý Cảnh Hòa Thường dùng, từ đó sẽ dần làm hao tổn thân thể ông ta trong cơn mê say, Lý Cảnh Hòa càng say mê nàng thì cách cái chết càng gần.

Nhưng mọi thứ đã bị thuật sĩ dạo chơi nhân gian đột nhiên tiến cung phá vỡ. Thuật sĩ kia đi khắp bốn phương, cũng đi qua vùng Vân Điền, còn học trộm thảo quỷ thuật của Vân Điền, cho nên ông ta liếc mắt một cái đã nhìn thấu mưu kế của Lô Vãn.

Thuật sĩ tên là Lý Hoán Vĩ, là đệ đệ ruột của Lý Cảnh Hoà, chẳng qua ông ta không có tâm quản việc triều chính, cả ngày không biết trên dưới, chỉ say mê bàng môn tà đạo.

Lý Cảnh Hòa thương yêu Lô Vãn, cho nên đã cố ý mời Lý Hoán Vĩ đến điều trị thân thể cho Lô Vãn.

Lý Hoán Vĩ đã bốn mươi tuổi, đôi mắt như đại bàng của ông ta đã nhìn thấu bộ mặt giả dối của Lô Vãn, sau khi bắt mạch đập, Lý Hoán Vĩ giả vờ tươi cười nói: “Thủ đoạn của nương nương thật giỏi, thân còn chưa phá, mà đã khiến ca ca ta mê đến thần hồn điên đảo.”

Cho dù Lý Cảnh Hòa có sủng ái Lô Vãn thì sau khi điều tra chân tướng sự việc cũng giận tím mặt. Đặc biệt là khi Lý Hoán Vĩ nói thẳng Lô Vãn là gái còn trinh, những đêm triền miên đó không thể là giả, không biết Lô Vãn dùng loại cổ thuật nào để mê hoặc tâm trí của ông ta. Lý Cảnh Hòa tức giận, bóp cổ Lô Vãn.

Cần cổ mảnh khảnh của Lô Vãn bị Lý Cảnh Hòa bóp chặt khiến nàng không thể thở được, khuôn mặt xinh đẹp nhanh chóng bị nghẹt đến đỏ bừng. Trong miệng nàng còn đang nhẹ giọng cầu xin tha thứ: “Bệ hạ, thần thiếp không có.”

Cuối cùng Lý Cảnh Hòa cũng không đành lòng bóp chết nàng, ông ta mang theo lửa giận ngút trời rời đi cùng Lý Hoán Vĩ. Trước khi ra khởi cửa, Lý Hoán Vĩ quay đầu lại nhìn thoáng qua mỹ nhân ngã ngồi trên giường, mái tóc dài tán loạn, trong lòng ông ta cũng có chút cảm giác xao động.

Quả nhiên là yêu cơ hại quốc. Trên đường hồi kinh ông ta đã nghe về tiếng tăm của Lô Vãn, trong dân gian lan truyền rằng mặt nàng có thể sánh với Bao Tự*, chỉ khẽ liếc mắt đã câu mất hồn phách của nam nhân. Lúc cưỡi trên lưng ngựa ông ta còn châm chọc thế nhân ăn kém hiểu biết, nhưng không ngờ khi thật sự nhìn thấy, ông ta mới nhận ra sắc đẹp thật sự là một vũ khí đáng sợ.

(*)Bao Tự (褒姒), hay Tụ Tự (褎姒) là vương hậu thứ hai của Chu U vương trong lịch sử Trung Quốc và là mẹ Thế tử Bá Phục (太子伯服). Nàng là mỹ nhân xinh đẹp, quyến rũ. Truyền thuyết kể rằng, Chu vương mê say nàng nhưng chưa bao giờ thấy nàng cười nên ra lệnh ai làm cho nàng cười sẽ thưởng nghìn lạng vàng

Nhưng nàng lại có tâm địa độc ác. Đế vương nhìn có vẻ khỏe như vâm, nhưng bên trong thiếu hụt, nếu cứ mặc kệ như vậy, thì qua mấy tháng nữa sẽ bất ngờ qua đời.

Lý Hoán Vĩ nói toạc mọi chuyện ra, sau khi thái y chẩn bệnh và chữa trị cũng nói suy nhược nghiêm trọng. Chút thương tiếc cuối cùng của Lý Cảnh Hòa cũng từ đó mà tiêu tán, triệu Thịnh Tuyết Tản vào cung ngay trong đêm.

Đã là cuối thu, sau khi Hoàng đế đi, trong cung vốn náo nhiệt lập tức trở nên vắng vẻ. Lô Vãn ngồi ở trước bàn viết một phong thư, viết xong, nàng cầm lên kiểm tra một lần, cuối cùng không niêm phong, trái lại đặt nó trên ngọn lửa trên nến, ngọn lửa lập tức bén lên, phong thư nhà kia hóa thành tro bụi. Giống như nàng, khi sự việc bị bại lộ, cái chết là kết thúc đã định.

Nàng phái Lê Nô, để nàng ấy xuất cung hồi Vân Điền trong đêm.

Lê Nô nước mắt ào ào rơi xuống, nhưng Lô Vãn giữ vững lập trường, nhất định phải để Lê Nô rời đi trong đêm, nếu không đêm nay sẽ treo cổ ở cổng cung. Lê Nô ôm bạc được Lô Vãn chuẩn bị cho, nàng ấy rời đi theo con đường nhỏ trong biệt viện, cứ đi được một bước là nàng ấy lại quay đầu lại một lần.

Cuối thu vắng vẻ, đột nhiên chỉ còn lại một mình Lô Vãn, nàng ngước nhìn vầng trăng lưỡi liềm trên bầu trời, không biết sắp tới sẽ như thế nào, Hoàng đế sẽ dùng phương pháp nào để tra tấn mình. Mình sẽ chịu hết vũ nhục mà chết như mẫu phi năm đó sao?

Nàng sẽ luôn nhớ đến mẫu phi trần trụi treo lơ lửng trên tường thành. Nữ nhân đẹp nhất thiên hạ, bởi vì thuộc về nam nhân của một tiểu quốc, mà dẫn tới họa giết người.

Thịnh Tuyết Tản đến rất nhanh.

Một đám thái giám Tây xưởng thân thể cường tráng đi vào cửa cung, đứng ở nơi đó, không có hơi ấm như người sống. Thịnh Tuyết Tản dẫn đầu khuôn mặt trắng nõn nhưng u ám, đôi mắt tựa như tẩm độc, đảo qua toàn thân Lô Vãn.

“Nương nương, mời đi.” Giọng của Thịnh Tuyết Tản không chói tai như giọng của thái giám bên cạnh Lý Cảnh Hòa, mà giống thiếu niên chưa vỡ giọng, không hề ăn khớp với vẻ bề ngoài âm trầm của hắn. 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.