Thịnh Hạ vội vã chạy về phía phòng mình, sắc mặt cô lúc này đỏ bừng, dưới hai chân là một mảng ướt đẫm, cô nhẫn nhịn sự khó chịu trong cơ thể rồi thay quần áo ra và thoa kem che khuyết điểm lên cổ, sau đó quấn một lớp khăn lụa mỏng, đội mũ che nắng vào rồi mới đi ra ngoài tìm bố mẹ tụ tập lại.
Ngày thường ba mẹ Thịnh không có nhiều thời gian đi chơi nên chỉ còn cách tận dụng mấy tháng nghỉ hè của Thịnh Hạ. Họ dứt khoát lấy kỳ nghỉ năm nay ra dùng, để đưa cô đi chơi vài ngày.
Loading…
Nhưng không ngờ, vừa lúc trước Thịnh Hạ còn nói muốn ra nước ngoài vui chơi, mà bây giờ vừa mới đến chỗ du lịch thì cả người đều là mệt mỏi, lúc ăn uống thì ngủ gật, suýt nữa còn ngã ra bàn.
Mẹ Thịnh ân cần hỏi han cô: “Hạ Hạ, có phải tối qua con ngủ không ngon không?”
Hạ Thịnh nghe vậy bỗng trở nên tỉnh táo hẳn, “A, không, không phải đâu, có thể do con biết hôm nay được đi du lịch nên có chút phấn khởi, sau
đó…”
Cô nói năng lung tung cũng không biết bản thân đang cố giải thích cái gì.
Trong đầu chợt nhớ đến đêm hôm qua.
Lần đầu tiên cô không gặp ác mộng – nhưng lại là ngủ trong vòng tay của một người đàn ông.
Cô cảm thấy cực kỳ vô lý.
Chính cơn ác mộng đó là người đàn ông đã mang đến cho cô, sao cô có thể nằm trong vòng tay anh ta mà ngủ ngon lành như vậy.
Viền mắt cô đỏ hoe, cô cắn chặt môi để mình không bật khóc thành tiếng. Bố mẹ cô hiện giờ đi mua đồ uống rồi. Thịnh Hạ ngồi ngẩn ngơ một mình ở đó, đột nhiên, dường như cảm nhận nhận được điều gì đó liền quay đầu lại nhìn.
Ngay lập tức phía trước cô là người đàn ông đội mũ và đeo kính râm, trên
tay còn cầm một cây kem.
Anh cúi đầu liếm kem.
Bộ dạng đó như đang liếm thứ … giống với cái kia.
Nghĩ đến mọi chuyện lúc sáng, giữa hai chân Thịnh Hạ như muốn chảy ra một dòng dâm thủy, cô quay đầu lại không nhìn anh nữa, nhưng mặt lại đỏ tía tai.
Cô thầm chửi bới trong lòng, đồ khốn nạn, đồ lưu manh, biến thái! Tuy nhiên, đến tối, cô vẫn phải đến phòng anh đúng giờ để “báo cáo” Ba mẹ đưa cô ra ngoài du lịch bao nhiêu ngày là bấy nhiêu ngày đó cô bị người đàn ông đè ra trong phòng chơi đùa. Cho đến khi chuyến du lịch kết thúc.
Ba mẹ mới phát hiện ra rằng Thịnh Hạ hình như ốm đi rất nhiều nhưng tình trạng da dẻ lại tốt hơn trước.
So với trước đây hễ đến đêm là cơn ác mộng lại xuất hiện, trong suốt thời gian du lịch, cô chưa từng gặp ác mộng từ cái đêm ngủ trên giường của Lạc Hàn Đông, tuy rằng cảm thấy nhục nhã nhưng cô cũng không thể phủ nhận được.
Cô cảm thấy an toàn khi ở bên người đàn ông đó.
Đầu tháng 9, cô được bố mẹ gửi hành lý đến cổng trường học Quang Đại ở Nam Thị. Cô với một nhóm sinh viên năm nhất tươi cười nói chuyện, cùng nhau đăng tin tìm ký túc xá.
Sau buổi lễ chào đón tân sinh viên, cô cùng ba mẹ ăn bữa cơm rồi tiễn hai người đến khi xe họ khuất bóng hẳn, sau đó mới quay trở lại trường học. Nhưng lúc này ở cổng trường, ánh mắt cô dừng lại.
Lạc Hàn Đông đang đứng trước trường học, mặc một chiếc áo cộc tay màu trắng, cánh tay lộ ra cơ bắp rắn chắc khỏe khoắn, quần áo có chút mỏng, có thể nhìn rõ hình dạng từng múi cơ bụng thấp thoáng ở bên dưới.
Anh đang cầm điện thoại trên tay, ánh mắt nhìn chằm chằm xuống màn hình.
Hai nữ sinh bỗng xuất hiện đứng trước mặt anh, ngượng ngùng hỏi anh xin ID WeChat.
Người đàn ông không để ý tới bọn họ, liếc mắt nhìn qua. Đôi mắt của anh dường như theo bản năng đối mặt với ánh mắt của Thịnh Hạ.
Cô nghe thấy hình như anh nhẹ giọng nói câu gì đó nhưng do khoảng cách
ở quá xa, không thể nghe thấy được, chỉ thấy hai cô gái trước mặt anh không cam lòng quay đầu lại, liếc cô một cái.
Thịnh Hạ nghênh đón hai ánh mắt phóng đến mình rồi cô đi qua đó, đến trước mặt Lạc Hàn Đông.
Hai cô gái quan sát Thịnh Hạ từ trên xuống dưới, õng ẹo nói: “Cái gì? Học sinh mới mà đã có bạn trai nhanh vậy rồi à…”
Bạn trai?
Thịnh Hạ hơi nhạy cảm với từ này, vừa ngẩng đầu nhìn thì hai cô gái đã rời đi rồi.
——oOo——