Bảo Mẫu Mềm Mại Nhiều Nước Của Hắn

Chương 5



5. Cặp mông dâm đãng đó phải được bao phủ bởi tinh dịch của hắn.

Bùi Nam Thạch đợi rồi lại đợi, đợi hoài đợi mãi mà vẫn không thấy điếm nhỏ đến mở cửa.

Hay là cậu ta đang chuẩn bị sách lược khác?

Hắn suy nghĩ một chút, xuống giường đi xuống lầu, lúc đứng trước cửa phòng ngủ của Hạ Nguyên lại suy nghĩ một lát, sau đó dựa vào cửa như kẻ lén lút nghe trộm, bên trong yên tĩnh, dưới khe cửa không thấy có ánh sáng nào lọt ra ngoài.

Đĩ nhỏ này đang làm cái quái gì vậy?

Không lẽ ngủ rồi?

Nghĩ đến khả năng này, Bùi Nam Thạch bỗng nhiên cảm thấy tức giận vô cớ.

Thời điểm tốt như vậy mà thằng nhóc này dám đi ngủ!

Làm đĩ mà không có tí chuyên nghiệp nào hết là sao?

Bàn tay nắm cửa của Bùi Nam Thạch lạnh buốt, sắc mặt âm trầm nhưng động tác lại rất nhẹ nhàng mở cửa.

Căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng thở khẽ.

Không khí hanh khô của mùa hè, giống như tâm trạng của kẻ xâm nhập lúc này.

Đôi mắt như chim ưng của Bùi Nam Thạch chăm chú nhìn thân hình mảnh khảnh được ánh trăng trong trẻo vẽ ra trên giường, trong con ngươi của hắn có một tia lửa nhàn nhạt đang nhảy múa.

Điếm nhỏ không có đạo đức nghề nghiệp lại ngủ quên mất!

Chết tiệt, hắn muốn khấu trừ tiền lương của cậu!

Bùi Nam Thạch giận dữ bước tới, ngồi cạnh giường, ánh mắt như dao lạnh như muốn phá nát khuôn mặt ngọt ngào đang ngủ say.

Chết tiệt, điếm nhỏ này lúc ngủ vẫn rất đẹp.

Khi ánh mắt lạnh lùng quét qua cậu, nhiệt độ trong nháy mắt thay đổi dần trở nên nóng bỏng.

Đệt, đệt, đệt!

Cậu ta ăn mặc kiểu gì vậy, người đàng hoàng ai đời lại mặc kiểu này?

Chiếc áo trắng có đường viền cổ thấp đến mức gần như lộ ra bộ ngực! Còn có những chiếc quần đùi ống rộng màu đen lúc này đã được xắn lên đến đùi, một đôi chân dài thon dài màu trắng trong bóng tối trông thuần khiết gợi cảm, bộ trang phục này thực ra còn trắng trợn hơn cả chiếc váy ngắn hay tất lụa mà hắn tưởng tượng.

Cậu nằm đó không chút phòng bị, không đắp chăn, có lẽ biết đêm nay hắn sẽ đến nên cố ý làm vậy để nhử hắn hành động, từ đo, nhỡ không thực hiện được âm mưu xấu xa thì cũng có thể cho mình một cái cớ để thoát tội.

Thật là mưu mô!

Hắn sẽ không bao giờ để kế hoạch xấu xa của cậu thành công đâu.

Bùi Nam Thạch nhìn cậu bằng ánh mắt nghiêm túc, trong lòng mắng Hạ Nguyên tuổi nhỏ mà đã xảo quyệt, vô liêm sỉ.

Hạ Nguyên chẳng biết mơ thấy cái gì liền đạp chân một phát, nhếch miệng cười đáng yêu.

Bùi Nam Thạch nhìn vẻ mặt của cậu, nghĩ tới cảnh cậu lè lưỡi, ánh mắt đột nhiên thay đổi.

Đĩ nhỏ này ngủ mà vẫn quyến rũ hắn, chết tiệt!

Hắn tức giận nhéo cằm, dùng lực nhẹ ép mở cái miệng hồng hào, đôi mắt sắc bén của Bùi Nam Thạch có thể xuyên qua đôi môi hơi hé mở thấy được chiếc lưỡi đỏ mềm mại bên trong.

Thật là một cái lưỡi ngoan.

Bùi Nam Thạch nhíu mày, tiểu tiện nhân đã dùng thủ đoạn dâm ô như vậy dụ dỗ hắn, thì không thể trách hắn lợi dụng lúc người khác sơ hở làm bậy.

Có lẽ cậu cố ý giả vờ ngủ để chờ hắn cắn câu. Phải cẩn thận với thằng nhóc thông minh này mới được.

Bùi Nam Thạch nhìn cậu một lúc, sau đó nghiêng người về phía trước, đôi môi mỏng khẽ chạm vào đôi môi hồng hào, hắn dừng lại vài giây, con ngươi đen láy chăm chú quan sát khuôn mặt Hạ Nguyên, thấy cậu vẫn không hề cử động, hắn rũ mắt mỉm cười, tiếp tục chìm đắm trong sự mềm mại khiến tâm trí hắn xao xuyến cả đêm.

Bùi Nam Thạch cắn môi Hạ Nguyên, vừa cắn một chút mà tưởng chừng như đang ăn bánh ngọt.

Miệng đĩ nhỏ mềm mại hệt như trong tưởng tượng của hắn, giống như bánh hấp chỉ cần ngậm một ngụm là tan chảy.

Bùi Nam Thạch vốn không phải là người thích món tráng miệng, nhưng lúc này lại đang mê mẩn ngấu nghiến đôi môi nhỏ nhắn của Hạ Nguyên như người nghiện đồ ngọt.

Ăn được một lúc, hắn không còn hài lòng với việc liếm và hôn đơn giản này nữa, hắn thè lưỡi dày của mình ra, luồn vào khe môi của Hạ Nguyên, đầu tiên hắn cẩn thận liếm một vòng hàm răng đều tăm tắp của Hạ Nguyên, sau đó lại liếm quanh viền môi. Dùng sức tiến vào khoang miệng thơm tho, đầu lưỡi nghiền nát từng tấc thịt mềm bên trong, khơi dậy chiếc lưỡi nhỏ rồi quấn quanh nó.

Mẹ nó, lưỡi của đĩ nhỏ thật mềm, giống như ăn đậu phụ vậy.

Mà quả thật hắn đang ăn đậu phụ của người ta.

Bùi Nam Thạch đưa bàn tay to lớn xuống gáy Hạ Nguyên, hơi nâng đầu cậu lên, để hắn dễ dàng nếm vị món ngon.

Trong ngực hắn như có thứ gì đó nóng rát, sưng tấy mãnh liệt, cảm giác không thể khống chế càng khiến hắn càng vô liêm sỉ, mút chiếc lưỡi mềm mại của Hạ Nguyên vào trong miệng, hút hết từng ngụm nước bọt của đối phương.

Chả biết tiểu tiện nhân tối nay đã ăn kẹo gì mà trong miệng tràn ngập vị ngọt.

Bùi Nam Thạch có hơi nghiện mùi vị này rồi, hắn lại mút mạnh hơn như muốn hút toàn bộ cơ thể đối phương vào miệng mình.

Trong giấc ngủ, Hạ Nguyên tưởng bản thân rơi vào vòng xoáy cực lớn, khiến cậu hơi khó thở.

Cậu khó chịu rên rỉ hai tiếng, vô thức cử động đầu, rụt lưỡi ra khỏi miệng đối phương một chút.

Bùi Nam Thạch không hài lòng với hành động của cậu nên thọc sâu lưỡi vào Hạ Nguyên rồi liếm khắp nơi, sau đó mút lưỡi cậu tiếp tục hút vào trong miệng hắn.

Miệng nhỏ của Hạ Nguyên bị hắn tàn phá đỏ bừng.

Bùi Nam Thạch miễn cưỡng rút lưỡi mình lại nhưng vẫn mút lấy đôi môi thanh tú của cậu, lần này nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Bản năng thúc giục hắn hôn xuống cằm Hạ Nguyên, để lại vết đỏ rõ ràng trên chiếc cổ mảnh khảnh của cậu, hắn giống như bị ám ảnh bởi tác phẩm của chính mình, ‎‌‌‎càng ra sức gieo rắc dấu vết ái muội trên người cậu.

Hạ Nguyên mơ thấy chó con ở nhà Tiểu Ban nhiệt tình liếm mặt mình thì vội đẩy “nó” ra, nhỏ giọng thì thầm: “Tiểu Ban, đừng quậy nữa.”

Bùi Nam Thạch – người bị Hạ Nguyên đẩy đầu ra, nghe thấy câu này trong giấc ngủ cậu, sắc mặt còn tối hơn màn đêm, đôi mắt âm trầm ghim chặt trên người Hạ Nguyên.

Tiểu Ban? Là một thằng đàn ông lạ!

Điếm nhỏ này đang nằm trên giường nhà hắn mà dám gọi tên người đàn ông khác, đúng là khốn nạn!

Hắn cúi đầu mút ra hai vết lớn trên xương quai xanh, trong lòng ác độc nghĩ: Dùng dấu ấn của tôi khắc khắp người em, để xem em quyến rũ mấy tên khác như thế nào!

Bùi Nam Thạch tùy ý kéo chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của cậu sang một bên, cổ áo vốn rộng bị kéo ra trước hắn, lập tức sự ghét bỏ tan chảy hóa thành dục vọng cháy dữ dội.

Vật nhỏ này lại có một cặp vú đĩ đượi như vậy!

Hạ Nguyên tuy là người song tính nhưng ngực không to bằng phụ nữ, chỉ cong hơn một chút so với dáng người phẳng lì của nam giới bình thường. Màu da rất trắng, quầng vú bao quanh núm vú hồng nhỏ.

Tuy ở trong bóng tối nhưng tầm nhìn Bùi Nam Thạch vẫn rất tỏ cho phép hắn thấy rõ vật nhỏ màu hồng đáng yêu đó nảy trong không trung hấp dẫn đến mức nào.

Trong đôi mắt đen của hắn có một tầng sương mù đen đáng sợ dâng lên, hắn vươn tay nắm lấy bộ ngực nhỏ nhắn của Hạ Nguyên, xoa xoa. Bộ ngực của Hạ Nguyên tuy nhỏ nhưng lại vô cùng mềm mại, giống như bọt biển.

Bùi Nam Thạch không thể đặt nó xuống, chơi đùa với chiếc túi trong lòng bàn tay một lúc lâu, khiến làn da trắng nõn của cậu nổi lên những vết đỏ, làn da trắng đỏ trông rất gợi tình.

Ngón cái và ngón trỏ bóp nhẹ núm vú nhỏ, dùng móng tay nông cào nhẹ vào lỗ núm vú, người đang ngủ đột nhiên rùng mình vài cái, trong mũi truyền ra một âm thanh quyến rũ, xuyên qua không khí khô khốc tiến vào tai của Bùi Nam Thạch, một luồng nhiệt nhanh chóng xuất hiện trong cơ thể hắn, thẳng đến phần bụng dưới của hắn.

Đĩ!

Hắn cúi đầu đưa hai núm vú nhỏ nhắn mềm mại vào miệng, liếm và cắn rồi mút thật mạnh như đang bú sữa, cho đến khi hai núm vú nhỏ đỏ bừng, sưng tấy, to gần gấp đôi lúc ban đầu. sự bắt đầu.

Hai bộ ngực nhỏ dính đầy nước bọt của người đàn ông, bóng loáng và ẩm ướt.

Bùi Nam Thạch hài lòng nhìn kiệt tác của mình, vén áo của ông già lên, sờ vào xương ức hơi nhô ra của mình, trong lòng thầm nghĩ, con đĩ nhỏ này trước đây chưa từng cặp kè với người keo kiệt nào, chắc chắn hắn đã khiến ông gầy đi như vậy. con đĩ nhỏ cho đến khi béo lên.

Hắn hôn ngực cậu, hôn đến bụng cậu, đưa lưỡi cuốn vào rốn Hạ Nguyên.

Trong giấc ngủ, Hạ Nguyên cảm thấy trong cơ thể có một loại cảm xúc rất kỳ quái, ngứa mà không ngứa, tê mà không tê, hỗn loạn, khiến hắn có cảm giác như vừa ăn phải bột sụn, toàn thân mềm nhũn.

Cậu sốt ruột đá chân, xoay người tiếp tục ngủ.

Bánh ngọt trong miệng đột nhiên bị lấy đi, Bùi Nam Thạch không hài lòng vỗ mông Hạ Nguyên, càng bị lòng bàn tay chạm vào càng thêm cuồng nhiệt.

Hắn trực tiếp cởi chiếc quần đen xấu xí của cậu ra, để lộ cặp mông tròn trịa như đậu phụ của Hạ Nguyên.

Chẳng trách con điếm nhỏ này dám khoe khoang trắng trợn như vậy, không có bộ phận nào trên cơ thể không gợi cảm!

Hắn không biết có bao nhiêu người đàn ông đã nhìn thấy cặp mông gợi cảm này hoặc thậm chí còn ghé qua nó, nghĩ đến đây, hắn cảm thấy trong lòng dâng lên một cơn tức giận không thể nguôi ngoai, dùng lực một chút, vỗ hai cái vào hai bên mông. Làn da mỏng manh lập tức có vết đỏ, trên mông có chút gợn sóng thịt.

Hạ Nguyên không vui hừ một tiếng, nhưng cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.

Bùi Nam Thạch nhìn mà thấy nhức mắt, nên dùng hai tay ôm lấy mông bắt đầu nhào nặn lên, xuống, trái, trái, phải như bột nhào, vẫn tùy theo sở thích của mình mà nhào thành nhiều hình dạng khác nhau. Thỉnh thoảng hắn không khỏi cúi đầu cắn một miếng, để lại một hàng dấu răng ngay ngắn.

Tay càng chạm vào thoải mái thì thân dưới của Bùi Nam Thạch càng sưng tấy đau đớn, lực bất giác trở nên nặng nề hơn.

Vật nhỏ bị bàn tay to của người đàn ông xâm phạm tựa hồ đang ngủ say, ngay cả những vết cắn đôi khi không thể khống chế của người đàn ông cũng chỉ phát ra hai tiếng rên rỉ vô thức, hắn dùng bàn tay không còn sức đẩy bàn tay to lộn xộn đó, sau đó tiếp tục ngủ.

Đôi mắt của Bùi Nam Thạch không ngừng rơi vào chuyển động của chính mình, màu da của lòng bàn tay hơi sẫm và cặp mông trắng như sữa tạo thành sự khác biệt về thị giác mạnh mẽ, khiến người ta có cảm giác muốn phá hủy. Những bông hoa nhăn nheo màu hồng thấp thoáng trên mông khiến thần kinh hắn giật nảy.

Chuyện nhỏ như vậy cũng không nhìn thấy vết nứt, không biết nó có ăn được con *** to của hắn không.

Ăn không được cũng phải ăn, con điếm nhỏ này nghịch ngợm quá, nên để con *** to của nó thọc vào để chữa khỏi căn bệnh hư hỏng của nó.

Khi đó, đóa hoa nhỏ của cậu nhất định sẽ bị *** hắn kéo căng đến cực điểm không để lại một nếp nhăn nào. Thịt ruột căng cứng của cậu sẽ quấn chặt quanh *** bự của hắn ép ‍‌‌‎‍‎‍nước‍‍‎‌ dâm không ngừng chảy ra, hắn sẽ ra sức *** khiến chúng thấm ướt phần dưới của họ.

Bùi Nam Thạch càng nghĩ càng thấy đau, thái dương chợt nhói lên, cuối cùng không nhịn được cởi quần thả dương v*t kinh khủng ra, một tay tóm lấy mông Hạ Nguyên tiếp tục xoa xoa, tay còn lại đưa dương v*t của mình ép lên trên cặp mông trắng nõn mềm mại rồi bắt đầu tuốt thật nhanh.

Đĩ nhỏ.

Đĩ nhỏ lẳng lơ thích quyến rũ nhiều người.

Đĩ nhỏ thích ăn *** bự.

Chết tiệt.

Mau để *** lớn đâm vào mông nhỏ chữa bệnh n*ng cho cậu nào.

Phù, sướng quá.

Bùi Nam Thạch chưa bao giờ trải qua cảm giác sảng khoái như vậy, trước đây chỉ đơn giản là giải phóng ham muốn tình dục, nhưng lần này có một loại thỏa mãn hoàn toàn toát ra từ trong ra ngoài, cảm giác thoải mái đến mức toàn bộ cơ thể đều lâng lâng.

Khóe mắt dần dần đỏ lên, hắn nheo mắt, tuốt lên xuống hàng trăm lần rồi bắn tinh lên mông nhỏ của Hạ Nguyên.

Vô số tinh dịch đặc sệt màu trắng phân bố ngẫu nhiên trên làn da mềm mại, trông đầy dâm đãng mà lãng mạn.

Bùi Nam Thạch thở dốc một lúc, rải tinh dịch từng chút một lên cặp mông nhỏ phủ đầy màu hồng và trắng của cậu, như thể đang sáng tạo một tác phẩm nghệ thuật nào đó.

Sau đó, hắn nhìn chiến tích của mình với vẻ hài lòng, đôi mắt đầy dục vọng và khao khát bùng lên vẻ đen tối của sự thích thú.

Cái mông dâm đãng đó phải được bao phủ bởi tinh dịch của hắn. 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.