Gọi Bố Là Anh - Trúc Diệp Nãi

Chương 33



– –

Lần trước Lâm Tử Tích đến căn nhà đó của Cố Trạch Thành thì là “khi tới say khướt, đi khi vội vàng”, hoàn toàn chưa kịp quan sát gì, lần này bị đóng gói lại đây mà không cho phản bác mới có thời gian và tâm tình đánh giá kỹ lưỡng không gian riêng của ba hắn.

Màu chủ đạo là màu gạo trắng điểm xuyết đồ dùng trong nhà màu đen, kiểu dáng Châu Âu tối giản mà thượng đẳng, so với cái ổ chó nhà mình và nhà lớn của Cố gia, diễn viên Lâm phải đánh giá khẩu vị của ba hắn thật đúng là lãnh cảm… à, không, là không dính khói lửa trần gian.

Nếu Lâm Tử Tích được tự chọn, loại nhà có phong cách giống phòng làm việc như thế này thì hắn đã “xin thứ cho kẻ bất tài”, cơ mà bây giờ hắn đang ở ké chỗ kim chủ daddy thì lựa chọn kiểu cách quá cũng không tốt cho lắm.

Nhưng Lâm Tử Tích ở mới được mười ngày đã chịu hết nổi —— Không phải hắn có xung đột gì với ba Cố, mà là, cuộc sống này thật sự quá buồn tẻ.

Sức hấp dẫn của chuyện “nghỉ phép” hẳn phải là muốn ngủ bao nhiêu giờ thì ngủ bấy nhiêu giờ, muốn dậy lúc mấy giờ thì dậy lúc mấy giờ, muốn ăn cái gì thì ăn cái nấy, muốn chơi cái gì thì chơi cái nấy.

Đằng này mỗi ngày phải ngủ sớm dậy sớm, làm việc và nghỉ ngơi đúng quy luật, ẩm thực khỏe mạnh, không chạm vào thực phẩm rác, nghỉ ngơi nhiều, ít xem TV, ít chơi trò chơi… Như này căn bản chẳng khác gì lúc hắn còn ở bệnh viện, hắn đi nghỉ ngơi chứ có phải đi ngồi tù đâu?!

Điểm chết người nhất chính là, kể từ khi hắn dọn tới đây ở, ông chủ Cố – Cố Trạch Thành – bất kể công việc có bận bịu bao nhiêu, xã giao có trễ bao nhiêu thì ngày nào ổng cũng phải lết qua đây ở, quả thực còn tận chức tận trách hơn cả cai tù nữa —— Cai tù người ta mỗi tuần còn nghỉ ngơi đấy!

Nam diễn viên họ Lâm được nữ sĩ họ Lâm nuôi thả tự do tầm mười năm, bây giờ được trải nghiệm cuộc sống bị ba hắn quản nghiêm gần hai tuần, cuối cùng chịu hết nổi.

“Hôm nay tôi đến bệnh viện kiểm tra lại, bác sĩ bảo tôi phục hồi tốt hơn so với dự đoán, đã không có gì đáng ngại nữa. Tôi thật sự không cần ngài chiếu cố…” Buổi tối cơm nước xong xuôi, Lâm Tử Tích đem báo cáo tái khám ở bệnh viện ra, nói với người đang rửa chén là Cố Trạch Thành, “Ngài ký hợp đồng ba tháng với chị Vương nhỉ? Tôi sẽ chịu tiền lương còn lại của chị ấy, sau này thật sự không cần chị ấy tới nữa đâu.”

Ba Cố quay đầu qua liếc nhìn báo cáo trong tay hắn một cái, xọt một châm xịt máu: “Sau đó cậu sẽ có thể thừa dịp tôi không ở nhà mà muốn phóng túng như thế nào thì phóng túng như thế ấy, đúng không?”

“Tuyệt đối không có đâu, tôi bảo đảm!” Lâm Tử Tích lập tức lớn tiếng thanh minh cho mình: “Hôm đó là do tôi quá hưng phấn vì vừa được ra viện nên mới lỡ thức trắng đêm thôi…”

Và rồi sau cái đêm thức trắng ấy, ba Cố thỉnh người lại đây quét tước nấu cơm, thuận tiện chiếu (giám) cố (sát) hắn.

Diễn viên Lâm nhìn ánh mắt còn có chút không tin của người trước mặt, ráng căng cặp mắt đào hoa của mình ra to hơn, để lộ vẻ mặt vô tội mà ngây thơ, “Daddy, xin hãy tin con một lần nữa đi mà.”

Đúng vậy, ở lần thăm dò không có kết quả tại bệnh viện, về sau Lâm Tử Tích thỉnh thoảng cũng lượn quanh con đường chết để đi thử tiếp, lúc nào tìm được cơ hội là nương theo mấy câu nói đùa, đi gọi Cố Trạch Thành là daddy —— Chưa bàn đến phản ứng của ba hắn như thế nào, ít nhất thì trước hết còn có thể bồi dưỡng bầu không khí “cha hiền con hiếu”… nhỉ.

Tuy lần nào ba hắn cũng trông như vừa bực mình vừa buồn cười, Lâm Tử Tích cũng nhìn không ra cái gì, cơ mà dù sao đối phương cũng không thật sự vì vậy mà tức giận hoặc không cho phép hắn gọi như vậy nữa.

Đương nhiên lần này cũng thế.

Cố Trạch Thành cất chén bát đã rửa xong lên giá, không lau khô tay, để vậy búng nước lên trán Lâm Tử Tích, nhìn bộ dạng lau lau cái trán, chớp chớp cái mắt ra vẻ ủy khuất của đối phương, anh mới hừ lạnh một tiếng nói: “Tôi sẽ tin cậu một lần. Có điều là sau này nếu lại để tôi bắt được cậu không ăn ngủ đàng hoàng, ôm máy tính chơi di động một lần nào nữa…”

Anh nói chưa hết câu đã dừng lại, đứng ngay trước mặt Lâm Tử Tích, hơi cúi người xuống, ghé sát vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng nói tiếp nửa câu sau: “Chờ thương thế của cậu lành rồi, có rất nhiều thời điểm cho cậu tha hồ khóc lóc kêu “daddy”.”

Nghe được lời này của ba hắn, diễn viên Lâm nhất thời không phản ứng kịp, mãi đến khi Cố Trạch Thành đứng thẳng người dậy, rời khỏi bên lỗ tai hắn, hắn mới có chút ngơ ngác phản ứng lại được —— Ba hắn đây là muốn trừng phạt thể xác hắn sao?!

Tuy nghe bảo trừng phạt thể xác là chuyện thường ở chợ đối với rất nhiều con nhà lính đời hai, đời ba, việc mấy ông cha nghiêm khắc nổi cơn thịnh nộ rút dây lưng quất thằng con nhà mình như khỉ ngay trong sân cũng không phải ít, nhưng hắn đã lớn đùng như vậy rồi, ít nhiều gì cũng là người nổi tiếng nữa, giờ chỉ vì xem TV, chơi game mà bị ba mình phạt đứng, quất mông…

Lâm Tử Tích nghĩ thế, trong đầu không khỏi hiện ra hình ảnh Cố Trạch Thành đè hắn lên đầu gối mình, cởi quần đét mông, vì thế mặt hắn lập tức đỏ phừng phừng.

Hơn nữa hắn chẳng những đỏ mặt mà trái tim cũng nhảy tango theo, còn có chút cảm xúc không biết là chột dạ hay gì dâng trào lên, khiến hắn thật lâu sau cũng không dám ngẩng đầu nhìn ba hắn một cái.

Cũng may Cố Trạch Thành thấy hắn cúi đầu lộ ra cái gáy trắng ngần bị nhuộm đỏ ửng, chỉ im lặng cười cười, cũng không tiếp tục đề tài này, ngược lại nói: “Vẫn là cho người đến đây đi, chỉ làm mấy bữa cơm ngon cho cậu rồi đi là được. Tuy nơi này cách cao ốc của công ty chúng tôi rất gần nhưng ngày nào tôi cũng bảo trợ lý đặc biệt đến đưa cơm cho cậu thì cũng không tốt lắm…”

Lúc này, nhiệt độ trên mặt Lâm Tử Tích đã hạ xuống không ít, nhanh chóng ngẩng đầu xua xua tay nói với ba Cố: “Không cần phiền như vậy đâu, tôi tự nấu ăn là được, quét tước đơn giản tôi cũng biết làm… Thật ra tôi không quen ngày nào cũng có người lạ tới cho lắm.”

Cố Trạch Thành hơi ngạc nhiên, “Cậu còn biết nấu ăn?”

“Đương nhiên rồi. Sau khi mẹ tôi tái hôn…” Lâm Tử Tích cẩn thận quan sát vẻ mặt ba hắn một chút mới tiếp tục nói: “Ba dượng của tôi là người rất tốt, đối xử với tôi cũng rất tốt, cơ mà khi đó tôi chỉ mới 14-15 tuổi, rất là mất tự nhiên, cảm thấy xấu hổ nên không dọn qua đó ở chung với họ, chỉ thỉnh thoảng ghé thăm vào cuối tuần… Dù sao thì nhà cũ của tôi cũng gần trường hơn một chút, hai người họ khuyên không được, chỉ đành để tôi muốn làm gì thì làm. Tài nấu nướng của tôi chính là luyện được khi ấy, sau này tôi lên Trung Điện, mọi người ăn ngán đồ trong căn-tin, thường xuyên lén vi phạm dùng điện tự nấu cơm, tôi còn thắng được giải thưởng “vinh hạnh đặc biệt” là “Đầu bếp giỏi nhất ký túc xá 7B” trong hai năm liền nữa đó.”

Đây là lần đầu tiên Lâm Tử Tích nói về quá khứ của mình ở trước mặt Cố Trạch Thành. Cố Trạch Thành lẳng lặng nghe hắn nói xong mới nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu hắn như đang an ủi, không đề cập đến chuyện mẹ hắn tái hôn và chuyện thời cấp ba, mà là giọng vừa dịu dàng vừa tò mò hỏi: “Sao chỉ thắng được giải đầu bếp giỏi nhất trong hai năm, sau đó bị phát hiện dùng điện trái phép à?”

“Với cái kỹ thuật giấu đồ của bọn tôi thì đâu thể nào bị phát hiện chứ!” Lâm Tử Tích hồi tưởng lại chuyện thời đại học, trên mặt mang theo hoài niệm và nụ cười, “Trường chúng tôi chỉ không cho năm nhất, năm hai ra ngoài đóng phim thôi, tôi lên năm ba thì đã ra nghề rồi. Cơ mà sau này mấy đàn em khoá dưới tới thì vẫn luôn lưu truyền vị Thần nấu ăn trong truyền thuyết một thời… Tôi có một đàn em tên là Tiết Diêu Thần, năm nay lúc cậu ấy tham gia chương trình tạp kỹ nấu ăn còn nhắc đến tôi đấy.”

Cố Trạch Thành cũng cười theo hắn, có điều là anh cười mới được một nửa thì bỗng dưng xụ mặt nghiêm túc lên, chọt vào trán hắn một cái, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép cảm thán: “Trường học các cậu vì để học sinh học hành đàng hoàng, đừng quá hấp tấp, cho nên trước năm ba mới không cho đóng phim, sao diễn xuất của cậu còn be bét như vậy hả!”

… Bạn nói xem vì sao kim chủ daddy nhà hắn lúc nào cũng không nói cái hay, chỉ nói cái dở chứ!

“Bởi vì lúc đó tôi không ngờ mình có thể hot mà! Mục tiêu khi ấy của tôi là dựa vào gương mặt đóng đại vài vai phụ mấy năm, để dành chút tiền, kiếm miếng cơm ăn…” Lâm Tử Tích nói, dùng cả hai tay che trán mình, mắt trông mong nhìn ba hắn, “Anh à, ngài là ba ruột của em! Mình đừng có bàn chuyện này nữa được không?!”

“Bây giờ biết hối hận rồi?” Anh hắn, kim chủ của hắn, ba ruột của hắn lắc lắc đầu, “Vậy sau này phải nghiêm túc học diễn xuất ở Chu Phàm hơn, đừng đầu độc khẩu vị của đám fan con nít và con mắt của đông đảo quần chúng nhân dân nữa.”

Diễn viên Lâm lập tức giơ tay chào theo kiểu quân đội, “Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ của tổ chức!”

Cố Trạch Thành nhìn đôi mắt to đẹp trai sáng lấp lánh của hắn, nhẹ nhàng nựng má hắn một cái mới cười nói: “Nếu cậu thật sự có thể hoàn thành nhiệm vụ, tổ chức sẽ đầu tư cho cậu quay phim lớn của năm, cố gắng nâng cậu thành ảnh đế trong một bộ phim.”

“Tổ chức thật là…” Diễn viên Lâm nhìn vẻ mặt hăng hái hăm hở của ba hắn, cuối cùng vẫn là cảm động mà nuốt xuống câu rủa phía sau, đổi thành: “Quá quan tâm.”

Thời đại bây giờ “phim lớn của năm” cũng giống như bị nguyền rủa, ai quạt gió người nấy cháy đó ok?!

Sau khi chiếu ra rating không tốt, bị đánh giá thấp thì còn nhẹ, mãi luôn không thể chiếu khiến công ty chế tác kéo tới sắp đóng cửa cũng có luôn đó ok?!

Tổ chức nhà hắn thật là… ông cha già Thủy nghịch tổ truyền cũng đừng mù quáng vả mặt thằng con mình như vậy có được không? 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.