Gọi Bố Là Anh - Trúc Diệp Nãi

Chương 20



Sáng sớm ngày hôm sau Lâm Tử Tích đi về, đã có người đợi cậu trong phòng khách sạn.

“Ở đây có một hợp đồng đại sứ thương hiệu, bộ phận pháp lý đã đọc qua rồi.” Trần Vân Vân chỉ vào tài liệu đặt trên bàn cà phê, nói, “Cậu không có ý kiến gì khác thì ký đi.”

“Sao lại đột ngột thế ạ? Lúc trước chưa bao giờ nghe chị nhắc đến mà.” Cậu Lâm lấy làm lạ, cầm tài liệu lên đọc, kết quả nhìn thấy tên nhãn hàng bèn càng ngạc nhiên hơn, “Estee, chị chắc chắn chứ?”

Estee là hãng mỹ phẩm cao cấp nổi tiếng quốc tế, mặc dù nhóm khách hàng mục tiêu là các cô gái trẻ, nhưng tìm thần tượng nam trẻ tuổi nữ tính làm đại sứ không phải việc gì lạ, nhưng vấn đề là…

“Không phải trước giờ nhãn hiệu này là do Thu Liên Dật làm đại sứ sao?” Lâm Tử Tích vừa đọc hợp đồng, vừa hỏi: “Mùa mới Estee muốn lăng xê bộ sản phẩm kép nên muốn thêm một đại sứ nữa?”

Trần Vân Vân giơ ngón trỏ tay phải ra đong đưa, “Chỉ một mình cậu thôi, không có việc của cậu ta nữa.”

Cậu Lâm sửng sốt, “Chị, chị… chị bảo em cướp quyền đại sứ của Thu Liên Dật?! Vãi, thế là đại chiến fan đấy!”

“Chị thì muốn cho cậu cướp đấy…” Quản lý của cậu cười khẩy một tiếng, tạt nước lạnh không hề nể tình: “Cậu nghĩ dựa vào độ nổi tiếng của cậu và quan hệ của công ty chúng ta, cậu động được vào tài nguyên của sao hàng đầu nhà Phong Thành chắc?!”

Nói thế đau lòng lắm đó, may mà cậu Lâm chẳng có chí hướng và dã tâm là bao, không cảm thấy mất vui chút nào vì việc này, chỉ lấy làm lạ: “Thế sao Estee lại bỏ rơi Thu Liên Dật, đến tìm em? Dạo này đâu có nghe được tin tức gì tiêu cực về cậu ta đâu.”

“Thu Liên Dật không phải là không có tin tiêu cực, mà là cơ bản chẳng có tin tức gì cả…” Trần Vân Vân nói được một nửa thì dừng, cố tình tỏ vẻ bí ẩn ngoắc ngón tay với Lâm Tử Tích.

Cậu Lâm bèn phối hợp ghé sát tai cô lắng nghe, chờ cô công bố đáp án.

“Bạn của chị bên Phong Thành bí mật kể cho chị,” Trần Vân Vân tạm dừng, sau đó nhả từng chữ một tung tin động trời: “Thu Liên Dật mất tích rồi.”

Mắt Lâm Tử Tích lập tức trợn tròn, “Chuyện khi nào thế, không phải bảo cậu ta đang huấn luyện và trải nghiệm cuộc sống khép kín để quay phim sao?! Em xem thời sự thấy mấy lần liền.”

“Hình như là mất tích sau khi tham dự giải phim truyền hình hàng năm của đài S, Phong Thành dìm chuyện này nên mới cố tình phao tin giả. Có điều bây giờ quảng cáo mùa mới của Estee sắp quay, cậu ta không xuất hiện được, đành từ bỏ đại sứ thương hiệu… May mà tình cờ hợp đồng đại sứ của Thu Liên Dật hết hạn, nếu không thì huỷ hợp đồng giữa chừng cũng đủ rắc rối cho Phong Thành rồi.” Trần Vân Vân nói.

“Một người sống sờ sờ, còn là một minh tinh, sao có thể bảo mất tích là mất tích luôn được?” Lâm Tử Tích không nghĩ ra, nhưng chẳng mấy chốc cậu lại nhận ra bất thường, “Chị bảo Thu Liên Dật biến mất sau giải phim đài S? Nhưng ngày hôm sau cậu ta còn trả lời tin nhắn của em mà, mặc dù chỉ hai ba câu… Không phải em chính là người cuối cùng liên hệ với cậu ta đấy chứ?!”

“Ai mà biết.” Trần Vân Vân nhún vai.

Cậu Lâm mở tin nhắn cuối cùng với Thu Liên Dật trong điện thoại, “Chị liên hệ với bên Phong Thành giúp em đi, bảo sau giải đài S em từng liên lạc với cậu ta.”

Đầu tiên Trần Vân Vân liếc bừa qua điện thoại của Lâm Tử Tích, sau đó chộp phắt lấy nó, chỉ vào câu “trong hội trường có hai kẻ từng tập võ nhìn cậu không ổn lắm, có điều tôi nghĩ chắc cậu đối phó được” ban đầu của “đại sư Thu”, hỏi với vẻ mặt nghiêm túc: “Đây là chuyện gì?!”

… Còn có thể là chuyện gì được nữa?!

Chẳng phải là chị mắt mù mua tìm kiếm nóng, kết quả một phát “Lâm Tử Tích là bản sao của Cố Trạch Thành” chọc phải ông bố đại gia của cậu, từ đó khiến cậu phải sống ngày tháng tổn thọ “gọi bố là anh, nhận bà làm mẹ” đấy sao.

Cậu Lâm liếc nhìn kẻ đầu sỏ vừa ăn cắp vừa la làng này, giật lại điện thoại của mình, “Chẳng có chuyện gì cả, dù sao thì bây giờ em chẳng bị làm sao, còn Thu Liên Dật thì mất tích gần hai tháng rồi… Chị liên lạc với bên Phong Thành đi, nếu cần thì em có thể cung cấp ảnh chụp màn hình tin nhắn của bọn em.”

“Liên lạc cái gì mà liên lạc.” Trần Vân Vân lắc đầu, “Trong tin nhắn của cậu đâu có định vị vị trí lúc đó của Thu Liên Dật, chị liên hệ với Phong Thành, họ sẽ chỉ biết là chị đã mua chuộc được người trong nội bộ của họ, chẳng được thông tin gì có ích khác nữa. Đức Mẹ Lâm ơi người tạm nghỉ đi, lo chuyện của mình trước rồi hẵng nghĩ đến người khác… Cậu đọc xong hợp đồng chưa?”

Mặc dù Đức Mẹ – Lâm Tử Tích vẫn rất muốn báo tin nhắn mà cậu Thu liên hệ với mình trước khi mất tích cho Phong Thành, có điều cân nhắc đến lời Trần Vân Vân nói cũng có lý, không thể bán đứng quản lý của mình như thế được, đành tìm cơ hội khác sau.

Lâm Tử Tích đọc nhanh hợp đồng đại sứ trong tay, ngẫm nghĩ rồi nói: “Hợp đồng thì ổn, nhưng vấn đề là… fan của Thu Liên Dật không biết cậu ta mất tích, em mà “cướp” chức đại sứ thương hiệu này, chắc fan hai bên bọn em sẽ phá tan cả CP “Liên Tích” này mất.”

Trần Vân Vân cười khẩy, “Fan bình thường của cậu ta không biết có chuyện gì, đám fan lớn fan chuyên nghiệp thì không có não chắc?! Đến lúc đó nếu không thể xoa dịu được fan, chỉ chứng tỏ bên cậu ta cũng muốn phá CP từ lâu rồi.”

“Cũng?” Cậu Lâm chú ý đến một chữ trong câu của quản lý nhà mình.

“Kể từ khi Liễu Hạ không tạo được tin đồn với cậu mà còn bị đào ra lịch sử đen, công ty cho rằng CP của cậu và Thu Liên Dật điên cuồng quá, cũng cần giảm nhiệt, phá CP là chuyện sớm muộn.” Trần Vân Vân dán mắt vào mặt Lâm Tử Tích nhìn trái ngó phải, “Ban đầu lúc hai bên tạo “CP Liên Tích” thật sự không ngờ đám fan CP này lại có tình cảm chân thực được như thế, lên cơn điên thì fan bạn gái của cậu cũng không đọ được.”

Cậu Lâm và cậu Thu vốn là CP thương mại, giờ phải phá thì cậu cũng méo có gì tiếc nuối, điều lo lắng duy nhất là: “Có điều nếu em “cướp đại sứ” để phá CP, chắc em sẽ bị một đống fan chuyển sang anti.”

Trần Vân Vân thì rất bình tĩnh thong dong, “Cậu chưa từng nghe đến câu miệng lưỡi giang hồ à? Người ta bảo fan CP nam nữ tức là fan bên nữ, fan CP nam nam tức là fan bên thụ… Thả thêm vài phát tẩy não, thoát fan “CP Liên Tích” thì cũng sẽ không thoát fan của cậu.”

…………

Trước giờ không để ý đến quản lý fan cho lắm, cậu Lâm sốc toàn tập, “Thế mà còn có thao tác này?!”

“Có thao tác này đó.” Trần Vân Vân vỗ vai Lâm Tử Tích, “Đây là chiêu trò cả đấy… Có điều sau này đến khi cậu có CP nam nữ thì phải xoay chuyển phong thuỷ, bị người ta lọc fan hâm mộ.”

“Công ty còn định tạo CP nam nữ cho em á?” Cậu Lâm cảm thấy hơi đau dé.

“Không đâu.” Trần Vân Vân nói: “Có điều sau này cậu vẫn phải có bạn gái chứ? Chị cảm thấy cậu “trạch” mãi thế này, cơ hội tìm người ngoài ngành không lớn, chắc cuối cùng vẫn phải đi con đường phim giả tình thật thôi.”

Trạch: Người thích ở nhà, có sở thích mãnh liệt, đặc biệt là đối với anime và manga, trò chơi điện tử hoặc máy tính.

Rõ ràng quản lý nhà mình đang khinh thường dân trạch đấy được không?!

Ai bảo sao nam “trạch” thì chỉ có thể phim giả tình thật, kiếm sao nữ hợp tác chứ… Cậu cũng có thể kiếm sao nam mà.

Giới tính nam, sở thích nam, cậu Lâm nuốt lời đã đến miệng về bụng, cúi đầu ký hợp đồng đại sứ trong tay.

Mặc dù suất đại sứ của Lâm Tử Tích không thể nói là giang hồ cấp cứu, nhưng cũng có thể coi là khẩn cấp vô cùng, ký hợp đồng chưa được mấy ngày, đã phải xin nghỉ ở đoàn làm phim, bay đến thành phố B quay quảng cáo.

Cậu Lâm và trợ lý Tiểu Trương đi lối đi VIP lên máy bay, sau khi yên vị ở chỗ ngồi đầu máy bay, cậu kéo mũ lưỡi trai trên đầu xuống thật thấp, hy vọng người trên máy bay đừng nhận ra mình.

Có điều, chẳng mấy chốc nguyện vọng của cậu đã vỡ tan.

Hơn nữa người nhận ra cậu còn rất ngang ngược, nói thẳng với trợ lý đang ngồi bên cạnh cậu: “Chỗ ngồi của tôi ở ngay đằng sau cậu, chúng ta đổi ghế đi.”

Kết quả, thế mà Tiểu Trương lại đứng dậy đổi ghế với đối phương thật, hơn nữa còn méo thèm hỏi ý kiến của cậu Lâm.

Lâm Tử Tích ngạc nhiên đẩy mũ lên, nhìn sang người ngồi xuống cạnh mình… Chỉ thấy người này mặc âu phục đi giày da, khí chất quý phái, vẻ ngoài khôi ngô, viết là “anh”, đọc là “bố”.

“Chủ tịch Cố cũng đến thành phố B à?” Cậu Lâm hỏi Cố Trạch Thành bên cạnh mình.

Ông bố đại gia của cậu buồn cười trêu chọc: “Tôi đã lên máy bay rồi, không đến thành phố B… Lẽ nào còn đi nhảy máy bay giữa đường?”

……………..

“Sao Thuỷ nghịch hành (di truyền) như tôi với anh, trên máy bay mà kể chuyện cười cảm lạnh nhảy máy bay cái gì?!” Sau khi cất cánh được nửa tiếng đồng hồ, máy bay của họ gặp sự cố động cơ, Lâm Tử Tích phẫn uất mỏ hỗn muộn màng với bố Cố. 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.