Gọi Bố Là Anh - Trúc Diệp Nãi

Chương 10



Vạn sự khởi đầu nan, ngoại trừ cảnh hôn đầu tiên quay hỏng hơi nhiều, mấy cảnh sau đó đều khá thuận lợi, cảnh nào cô Nguỵ cũng kiểm soát số lần hỏng dưới 5, đến cảnh hôn trên ngựa (đạo cụ) cuối cùng, dứt khoát một phát ăn ngay.

Quay phim suôn sẻ, chuyện ngoài lúc quay thì hơi phiền.

Đương nhiên không phải bảo có ai dám làm khó cậu ở phim trường, “Linh Phi Truyện” là phim do chính công ty giải trí Tinh Thần đầu tư, đương nhiên gà nhà mình là đối tượng chăm sóc trọng điểm, nhưng ra khỏi đoàn làm phim, lên mạng thì khác —— rốt cuộc nam chính Lâm Tử Tích và nữ chính Nguỵ Sâm Sâm ai mới là diễn viên bậc một của bộ phim này, rốt cuộc Tôn Ngọc Văn là nam số hai hay cũng là nam chính như Lâm Tử Tích, bộ phim này còn chưa quay xong, fan ba nhà đã tạo thành chiến tranh thế giới thứ ba.

Lâm Tử Tích quay xong cảnh ngày một, sau bữa cơm tối nghe Trần Vân Vân nhắc đến chuyện này, cậu đang phân tâm chơi điện tử trên điện thoại, trượt tay cái bèn phân giải mất cái thẻ tím rút trước mặt Cố Trạch Thành mấy hôm trước.

Vốn đã chẳng được mấy tấm thẻ tím, giờ còn vô tình phá mất một cái, cậu ngẩng đầu đau lòng hỏi: “Không phải trong hợp đồng đã viết rõ thứ bậc, nam chính nam phụ vân vân rồi sao?”

Trần Vân Vân giật nảy mình trước vẻ mặt của cậu, còn tưởng cậu đang lo không giữ được thân phận nam chính, lập tức an ủi: “Mấy năm nay người ta bộp chộp lắm, đừng bảo đội lợi dụng fan tạo khí thế, chẳng phải trước đây còn có diễn viên kêu ốm bỏ diễn để tăng thứ bậc trong phim cho mình đấy sao? Có điều cậu yên tâm, vì dìu dắt mấy tên không ra hồn kia mà cậu từ chối phim của đạo diễn Ngô, nhận đóng “Linh Phi Truyện”, công ty mà dám thoả hiệp trong chuyện này, chị sẽ dẫn cậu đi huỷ hợp đồng nhảy sang Vạn Hoa.”

Thực ra cậu Lâm không cố chấp quá nhiều với thứ bậc trong phim, bạn xâu xé nhau vì bậc một, bậc hai, nam chính, nam chính kép, trong mắt đông đảo quần chúng ngoài ngành, không phải vẫn phân chia nam chính, nữ chính, nam số một, số hai đấy sao —— giờ người ta xem phim toàn bỏ qua phần đầu, phần cuối, ai chú ý rốt cuộc bạn xuất hiện thứ mấy trong danh sách diễn viên chứ?!

Có điều bây giờ quản lý của mình điềm tĩnh như thế, đương nhiên Lâm Tử Tích không thể tạt nước lạnh vào cô, bảo mình căn bản là không quan tâm, đành chuyển chủ đề, “Hôm nay chị đến không phải là vì chuyện thứ bậc đấy chứ?”

“Đương nhiên là không phải.” Trần Vân Vân bỗng ngừng cười, ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm vào cậu không rời mắt: “Chị là vì chuyện Cố Trạch Thành.”

“Em còn tưởng ngay ngày hôm sau chị sẽ xông tới hỏi em cơ.” Lâm Tử Tích nói. Ngay trong ngày nhậm chức đã bị Trình Phỉ và trợ lý Trương bắt gặp, cậu đã đoán trước Trần Vân Vân sẽ chú ý đến chuyện này, chỉ không ngờ thế mà đối phương lại kiềm chế được, chờ năm sáu ngày mới đến.

Advertisement

“Chị thì nghĩ.” Trần Vân Vân ngoài cười trong không cười, “Chủ tịch Cố bảo đội pháp lý gửi thư yêu cầu đến công ty, mấy ngày nay chị bị sếp Từ ép gửi thư xin lỗi. Đám người này chỉ có tẹo lá gan với mắt nhìn, chuyện bé tẹo mà đã sợ chết khiếp.”

Quản lý Trần theo nghề mười năm, là do ban đầu công ty giải trí Tinh Thần tốn một khoản kếch sù, thậm chí phải bỏ ra cổ phần mới lôi kéo được, một hai năm gần đây càng ngày càng bất hoà với ý tưởng của cổ đông mới bỏ vốn gia nhập công ty, thi thoảng cũng phàn nàn vài câu trước mặt Lâm Tử Tích.

Vì “chuyện bé tẹo” tìm kiếm nóng bản sao mà phải làm em trai của bố ruột nhà mình, cậu Lâm liếc nhìn cô, “Vậy nên hôm nay chị tới là hỏi em…?”

“Cậu qua lại với Cố Trạch Thành rồi à?” Trần Vân Vân đi thẳng vào vấn đề.

Lâm Tử Tích suýt thì tự sặc nước bọt, “Em còn tưởng chị sẽ đoán em là họ hàng của hắn cơ.”

Trần Vân Vân cười “ha ha”, nói: “Hồi đó chị đã tìm hiểu kỹ càng gia đình cậu, dù cậu là em họ đằng xa thì cũng không dính đến nhà họ Cố được. Huống hồ, nếu hai người là họ hàng thân thích thật, Cố Trạch Thành có thể chột dạ đến mức gửi thư yêu cầu chỉ vì tìm kiếm nóng chắc?!”

Có quan hệ máu mủ trực tiếp với bố Cố, cậu Lâm dối lòng giơ ngón cái: “Thám tử lừng danh Trần Vân Vân, danh bất hư truyền.”

“Đừng có giở trò này!” Trần Vân Vân hận không thể rèn sắt thành thép, nhìn sang Lâm Tử Tích, “Từ lúc ký hợp đồng với cậu, chị đã bảo cậu rồi, dựa vào tư chất của cậu sớm muộn gì cũng nổi, mọi khi tạo CP tạo tin đồn thôi là đủ, căn bản chẳng cần giở trò gì không chính đáng. Cậu chê thù lao đóng phim bây giờ quá thấp, danh tiếng chưa đủ to, mức độ nổi tiếng không xứng với diễn xuất của cậu, hay là thế nào? Sao phải khăng khăng bắt chước Thu Liên Dật trèo lên dựa vào “đại gia”?!”

Nghe câu này, cậu Lâm bị sốc: “Vãi! Thế mà Thu Liên Dật có “đại gia” á?!”

“Hãng phim Phong Thành là do Phong Nguyên mở để lăng xê cậu ta đấy, cậu không biết à?!” Trần Vân Vân cũng rất sốc bởi độ mù tịt của Lâm Tử Tích.

Lâm Tử Tích nghĩ đến độ dũng mãnh của đối tượng CP của mình, cảm thấy độ đáng tin cậy của lời đồn này cơ bản là 0, “Hãng phim Phong Thành vừa được thành lập đã có rất nhiều phòng làm việc của các minh tinh liên minh, chị chắc chứ?”

“Tin hay không thì tuỳ… Cậu đừng đánh trống lảng!” Trần Vân Vân lại quay chủ đề về chính cậu Lâm: “Rốt cuộc cậu và Cố Trạch Thành là thế nào, hắn đã ra điều kiện gì mà khiến cậu làm trò hèn hạ này?”

“Em và Cố Trạch Thành có qua lại với nhau, nhưng thật sự không phải như chị nghĩ đâu.” Lâm Tử Tích chỉ lên trời, thề thốt: “Em thề với trời, bọn em dù làm bố con ruột thì cũng không làm tình nhân!”

Cậu vừa dứt lời, một ánh sáng vụt loé cực gần ngoài cửa sổ sát sàn của phòng khách sạn, sau đó kèm theo một tiếng sấm, trời đổ mưa.

Trần Vân Vân nhìn cơn mưa rào như trút ngoài cửa sổ, rồi lại nhìn Lâm Tử Tích giật bắn mình, cười khẩy: “Không phải tình nhân, thế xin hỏi chủ tịch Cố đến khách sạn tìm cậu giữa đêm, là muốn cậu làm anh em của hắn chắc?”

Hợp đồng với bố Cố có thoả thuận bảo mật không thể tiết lộ, hiếm khi thề thốt mà ông trời còn không nể mặt thế này, cậu Lâm cũng bất lực lắm.

Cậu liếc nhìn quản lý đã vô tình đoán trúng chân tướng, bất lực nói: “Em mà dan díu với Cố Trạch Thành thật, chẳng phải tài nguyên sẽ tăng vọt sao… Dần dà rồi chị sẽ biết thôi.”

Trần Vân Vân thu lại vẻ mặt sắc bén lúc trước, thở dài, hơi suy sụp cảm xúc: “Người bán sắc trèo cao trong giới này, nam nữ đều có… Đời tư của cậu, chị muốn quản cũng không quản được, nhưng chị không muốn cậu là một trong số họ.”

Lâm Tử Tích biết cô cũng vì quan tâm đến mình, muốn giải thích thêm vài câu cho đối phương yên lòng, nhưng quản lý nhà cậu đã chuyển sang trạng thái chuyên nghiệp chỉ trong một giây, bắt đầu dặn dò công việc một tháng tiếp theo của cậu.

Cậu Lâm vừa đọc lịch trình, ngoại trừ quay tiếp “Linh Phi Truyện”, còn có chụp ảnh bìa phỏng vấn tạp chí, tham gia chương trình giải trí và hai lần tham gia hoạt động của nhà tài trợ thương hiệu đại diện, trong một tháng chỉ có một ngày cuối cùng được nghỉ ngơi.

Làm diễn viên, bề ngoài nom có vẻ tươi sáng rạng rỡ, đến lúc bận rộn thì xoay như chong chóng là chuyện bình thường. Tốt xấu gì còn được nghỉ một ngày, cậu cũng méo có gì mà phàn nàn.

Kết quả vừa tiễn Trần Vân Vân đi, nhận được tin nhắn của Cố Trạch Thành, cậu Lâm bèn hối hận.

“Mẹ tôi nhớ cậu, ngày mai tôi bảo tài xế đón cậu đến sau khi xong việc. Lần này phải qua đêm, nhớ mang quần áo để tắm rửa.”

……………..

Công việc đóng vai chú út mệt mỏi quá, cậu có thể xin nghỉ thêm một ngày không?! 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.